ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT CỦA THANH XUÂN - Trang 684

Nhanh đến thế, dứt khoát đến thế.

“Tối hôm đó ở nhà cậu... xin lỗi. Mình không cố ý nói ra những lời làm

tổn thương cậu. Có thể lúc đối mặt với cậu, mình có mặc cảm rằng mình
kém cỏi, lúc nói chuyện rât khó nghe, lúc làm việc gì cũng không có sức
lực. Nhìn thấy cậu sẽ cảm thấy cuộc sống trước kia ùa về, càng thể hiện rõ
mình của hiệm tại bất lực đến thế nào, không có tinh thần. Cho nên mình
phản ứng hơi quá, cậu đừng giận”.

Tôi biết, những điều này tôi đều biết, Dư Hoài, cậu có thể đừng bình thản

đến vậy được không?

Dường như tôi có thể nhìn thấy mảnh đất của hai chúng tôi đang sinh sôi,

kéo chiếc ghế dài này ngày càng dài ra, ngày càng xa hơn.

“Thực ra... mình từng đi tìm cậu, đến Bắc Kinh”. Cậu ấy đột nhiên nói.

Tôi ngây ra khi nghe đến đây, bỗng nhiên quay ra nhìn cậu ấy.

Cả quá trình Dư Hoài đều nhìn tôi nói chuyện, dáng vẻ vô cùng thản

nhiên, vô cùng có trách nhiệm lại vô cùng lạnh nhạt.

Nói đến đây, lúc tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy liền tránh ánh mắt tôi.

“Khi mình vừa mới quyết định không đi Thanh Hoa nữa, trong lòng vô

cùng khó chịu. Nói không khó chịu là giả, bây giờ mình vẫn nhớ đến cảm
giác đó. Mình ở nhà trải qua thời gian khai giảng ở Thanh Hoa mới cảm
thấy tốt hơn một chút, giống như trên đoạn đầu đài thanh bảo đao đó cuối
cùng cũng chém xuống vậy. Trong lòng cũng không còn hoảng nữa. Học ở
đây nửa kỳ cũng tiếp nhận được thực tại rồi. Nhớ đến những việc vớ vẩn
bản thân chạy trốn không dấu vết, đổi số điện thoại, cảm thấy mất mặt, làm
sao có thể đi Bắc Kinh nói rõ với cậu được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.