Tôi không thích loại giấy bọc sách lòe loẹt được bán ngoài các cửa tiệm.
Giấy bọc sách chỉ có ba loại: giấy da bò màu nâu, giấy lịch treo tường trắng
và giấy bản đồ màu xanh. Ngoài lịch treo tường ra, hai loại còn lại phụ
thuộc vào nghề nghiệp của bố mẹ bạn, còn theo tính chất công việc của bố
mẹ tôi, chỉ có thể mang về sổ sách kế toán hoặc sổ báo cáo công việc của
các cơ quan chính phủ, mà hai loại này, chắc chắn không thể đem ra bọc
sách.
Khi tôi đang mừng khấp khởi, chuẩn bị “thi công công việc” thì nhìn thấy
vẻ mặt kinh ngạc của Dư Hoài, hai con mắt cậu ta tưởng chừng như sắp rơi
xuống bàn vậy.
“Chưa nhìn thấy người bọc sách bao giờ à?”
“Cậu là người đến từ thế kỉ nào vậy? Thời này mà còn bọc sách?”
“Tôi không thích sách mòn mép trang rồi lại còn bẩn nữa.”
“Rõ là phô trương.”
“Cậu rảnh nhỉ?”
Tôi từ từ lôi từ trong cặp sách ra kéo và băng dính, còn Dư Hoài, sắc mặt
cậu ta càng ngày càng u ám…
Bọc sách xong, tôi thận trọng mang bút máy ra định viết tên sách với họ
tên, lớp học, thái độ kính cẩn đến mức chỉ thiếu nước thắp hương thì chợt
nhớ ra nét chữ xấu ma chê quỷ hờn của bản thân.
Ngày trước đều là bố tôi giúp tôi bọc sách rồi viết tên, chữ của bố tôi rất
đẹp. Tôi từng nói qua, lúc được nghỉ, rảnh rỗi ở nhà, ông thường thích nuôi
chim trồng hoa viết bút lông, y như những người già về hưu vậy.