ĐIỆU VALSE GIÃ TỪ - Trang 197

chúng ta là cô y tá đã rất thoả mãn đêm đó. Điều đó không phải để làm
chúng ta bất ngờ! Ngoài việc ông Bertlef là một người hấp dẫn, ông còn là
một thương gia người Mỹ, người có nhiều tiền và hộ chiếu, với nó ông có
thể đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Ruzena đã bị nhốt vào cái hố đó và vô
vọng tìm cách thoát ra. Cô ta có một anh bạn trai là người chỉ đòi cưới cô
ta, nhưng đó chỉ là một thợ máy ở đây. Nếu cưới anh ta, số phận của cô ta
sẽ vĩnh viễn an bài, và cô ta sẽ không bao giờ thoát được khỏi đây. Ở đây
cô ta không còn ai khác, thế nên cô ta không muốn cắt đứt với anh ta.
Nhưng cùng lúc đó cô ta tránh phải dính liền với anh ta cả đời, bởi vì cô ta
không muốn giết chết những hy vọng của mình. Và đột nhiên xuất hiện một
người đàn ông từ xa đến với những cử chỉ tuyệt vời, và ông chú ý đến cô.
Cô đã tin là ông ta sẽ cưới mình và mình sẽ thoát hoàn toàn được cái xó
xỉnh heo hút này. Thoạt tiên, cô biết cách cư xử với tư cách là tình nhân bí
mật, nhưng sau đó cô ngày càng trở nên khó chịu. Cô cho ông ta hiểu là cô
sẽ không bao giờ buông tha ông và cô ta bắt đầu doạ dẫm ông. Nhưng
Bertlef đã có vợ và vợ ông, nếu tôi không nhầm, là người đàn bà được yêu,
mẹ của một đứa bé trai một tuổi, ngày mai sẽ từ Mỹ đến. Bertlef muốn
bằng mọi giá tránh được bê bối. Ông ta biết là Ruzena lúc nào cũng mang
trên người một tuýp thuốc an thần và ông ta biết những viên thuốc đó trông
như thế nào. Ông ta có rằng nhiều quan hệ ở nước ngoài và cũng có rất
nhiều tiền. Việc có một viên thuốc độc trông giống hệt viên thuốc của
Ruzena chỉ là chuyện vặt. Trong cái đêm hạnh phúc đó, trong khi cô tình
nhân đang ngủ, ông ta luồn thuốc độc vào tuýp thuốc. Tôi nghĩ, thưa ông
Bertlef – viên thanh tra trang trọng lên giọng kết luận – ông là người duy
nhất có một động cơ để giểt cô y tá và cũng là người duy nhất có đầy đủ
phương tiện. Tôi mời ông thú tội đấy.
Trong phòng im lặng. Thanh tra nhìn vào mắt Bertlef thật lâu và Bertlef
cũng nhìn lại với một cái nhìn cũng kiên nhẫn và im lặng như thế. Khuôn
mặt ông không bỉêu lộ sự hoảng hốt hay bực bội. Cuối cùng ông nói:
- Tôi không ngạc nhiên vì kết luận của ông. Vì ông không có khả
năng tìm ra thủ phạm, ông phải tìm ra ai đó để đổ vấy tội. Đó là một trong
những bí ẩn kỳ lạ của cuộc đời, rằng những người vô tội phải trả nợ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.