cho tôi một ngày bắt đầu bằng một hành động bạo lực như thế sẽ đi đến
đâu? Điều gì sẽ xảy đến với những người có đồng hồ báo thức đều đặn
hàng ngày giống như một cú điện giật như thế? Hàng ngày họ sẽ quen với
bạo lực và hàng ngày họ sẽ chối bỏ niềm vui. Hãy tin tôi đi, buổi sáng nó
quyết định tâm tính một con người đấy.
Bertlef nhẹ nhàng khoác vai Klima, dẫn anh đến ngồi vào một chiếc ghế
bành và nói tiếp:
- Tôi yêu biết bao những giờ phút lười biếng buổi sáng mà tôi trải qua
một cách chậm chạp như đi qua một cây cầu hai bên đầy tượng để từ đêm
sang ngày, từ giấc ngủ sang cuộc sống thức tỉnh. Đó là khoảnh khắc trong
ngày mà tôi thấy biết ơn làm sao một điều kỳ diệu nho nhỏ, một cuộc gặp
bất ngờ sẽ thuyết phục được tôi rằng những giấc mơ của đêm vẫn còn tiếp
tục và cuộc phiêu lưu của giấc ngủ và cuộc phiêu lưu của ngày về bản chất
không hề bị tách biệt.
Nghệ sĩ kèn quan sát Bertlef đi từ phòng ngủ xuống trong bộ pyjama và
đưa tay vuốt mái tóc muối tiêu, và anh nhận ra trong giọng nói âm vang
mang âm sắc Mỹ không thể xóa đi được và trong vốn từ vựng được trộn
vào điều gì đó cũ kỹ đến thích thú, rất dễ giải thích vì Bertlef chưa bao giờ
sống tại đất nước tổ tiên của mình và ông nói được tiếng mẹ đẻ chỉ nhờ vào
truyền thống gia đình ông.
- Và anh bạn ạ, không một ai – lúc này ông đang cúi xuống Klima với
một nụ cười tin cậy – Không ai trong thành phố này có thể hiểu được tôi.
Ngay cả các cô y tá, ngoài những cô thích chiều lòng người khác, còn thì ai
cũng cảm thấy khó chịu khi được tôi mời đến chia sẻ những giây phút thoải
mái của bữa sáng, thế cho nên tôi toàn phải lùi các cuộc hẹn xuống buổi tối,
tức là vào cái giờ mà tôi đã hơi mệt mỏi rồi.
Rồi ông tiến lại bàn điện thoại và hỏi:
- Anh đến lúc nào?
- Sáng nay – Klima nói – Bằng xe hơi.
- Chắc anh đang đói – Bertlef nói và ông nhấc máy lên. Ông gọi hai
suất ăn sáng "Bốn quả trứng luộc, pho mát, bơ, bánh sừng bò, sữa, jambon
và trà".