Trong lúc đó Klima nhìn quanh phòng. Một chiếc bàn tròn lớn, ghế, một
ghế bành, một cái gương, hai đi văng, cánh cửa dẫn vào phòng tắm và một
phòng bên cạnh, anh nhở ở đó có phòng ngủ nhỏ của Bertlef. Chính ở đây,
trong căn hộ tráng lệ này, tất cả đã bắt đầu. Chính ở đây các nhạc công say
sưa của dàn nhạc đã qua đêm, và ông nhà giàu người Mỹ đã mời vài cô y tá
về để mua vui cho họ.
- Phải – Bertlef nói, bức tranh anh đang nhìn không có ở đây lần trước
đâu.
Chỉ vào lúc này, nghệ sĩ kèn mới nhận ra một bức tranh vẽ một người đàn
ông rậm râu, bao quanh đầu là một quầng sáng kỳ lạ màu xanh nhạt và cầm
trong tay một chiếc bút lông và một bảng màu. Bức tranh có vẻ vụng về,
nhưng nghệ sĩ kèn biết nhiều bức tranh trông bề ngoài vụng về lại chính là
những tác phẩm nổi tiếng.
- Ai vẽ tranh này thế?
- Tôi – Bertlef trả lời.
- Tôi không biết là ông có vẽ tranh đâu nhé.
- Tôi rất thích vẽ.
- Thế đây là ai? – Nghệ sĩ kèn hỏi.
- Thánh Lazare.
- Cái gì? Thánh Lazare là hoạ sĩ à?
- Không phải Lazare của Kinh Thánh đâu, mà là thánh Lazare, một
thầy tu sống vào thế kỷ IX ở Constantinople. Đó là vị thánh bảo trợ của tôi.
- Thế à! – Nghệ sĩ kèn thốt lên.
- Đó là một ông thánh rất lạ. không phải ông ấy tuẫn nạn vì không tin
vào Chúa, mà là bị một số con chiên xấu tính giết chết vì tội yêu hội hoạ
quá. Có lẽ anh cũng biết, vào thế kỷ thứ VIII và thứ IX nhánh Hy Lạp của
Giáo Hội lên cơn sốt khắc kỷ cực đoan, không chút xót thương nào cho
những niềm vui trần thế. Ngay những bức tranh và bức tượng cũng bị xem
là đối tượng của thú vui bẩn thỉu. Hoàng đế Théophile ra lệnh phá huỷ hàng
nghìn bức hoạ đẹp và cấm Lazare thân thiết của tôi vẽ. Nhưng Lazare biết
là tranh của mình ngợi ca Chúa, và không chịu lui bước. Théophile bèn
nhốt ông vào tù, buộc Lazare bỏ bút vẽ, nhưng Chúa nhân từ đã cho ông