ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 14

xuống cầu thang. Qua cánh cửa mở buồng ngủ nhà dưới ông cụ vẫn còn
ngồi viết dưới ánh sáng một ngọn đèn chụp. Tôi hấp tấp quá thành thử gây
tiếng động mạnh. Ông cụ quay đầu về phía sau nói: “Con chưa đi ngủ à?”
Không biết trả lời ra sao tôi lẳng lặng đi vào buồng tắm giả vờ như đi tiểu.
Lát sau tôi lên gác. Tôi ngồi bên cạnh giường, mắt không rời ngọn đèn con.
Tôi tránh nhìn bóng tối. Tôi tránh nhìn cửa sổ.

“... tôi bắt đầu díu mắt lại nằm dài trên giường ngủ thiếp đi. Từ lúc tôi
biết đau khổ đến giờ chưa có một kỷ niệm nào ghê gớm bằng đêm ấy.”

“I m sorry....”
Tôi ngước lên. Người đàn ông cầm cốc cà phê Starbucks lách qua dẫy ghế,
hông của ông ta đụng vào làm xô lệch quyển bản thảo Đỉnh Gió Hú tôi đặt
hơi lòi ra ngoài bàn.
Bên ngoài cửa kính mái tóc vàng của cô gái Mỹ không còn nữa. Thay vào
đó là một mái tóc đen, dài, mượt. Không nhìn phía trước tôi không đoán
được cô gái có mái tóc đen là người Tàu, người Nhật hay người Việt Nam.
Chỉ đoán là cô rất trẻ. Trên bàn của cô, giống như bàn tôi, có một cái laptop
để mở, tôi không nhìn thấy màn chữ vì ánh phản quang. Bên cạnh laptop là
một quyển sách Calculus dầy cộm. Nhưng cô ta không có vẻ như một sinh
viên chăm học. Cô đang cho chim ăn.
Bầy chim sẻ bay túa lên cao. Một thanh niên và một thiếu nữ vừa kéo ghế
ngồi cạnh bàn cô gái tóc đen. Lát sau đàn sẻ lại xà xuống. Chúng nhẩy lích
chích những bước ngắn trên hè. Cô tóc đen giở bao giấy véo một mẩu bánh
ngọt vứt xuống. Lập tức cả chục chiếc cánh đập rối lên xà vào chân ghế.
Một con mỏ ngậm mẩu bánh bay vụt lên, cả bầy bay quấn theo sau.
Tôi cúi xuống đánh máy tiếp. Tôi đánh máy đoạn văn sau đây trong chương
III của tập bản thảo. Chính đoạn văn này đã để lại dấu ấn rất mạnh trong óc
tôi, cậu bé 16 tuổi:

“… tôi bắt đầu díu mắt lại nằm dài trên giường ngủ thiếp đi. Từ lúc tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.