ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 210

“À, mấy cái chữ quỷ quái gì đâu, tôi không đọc được."
Liên kêu lên:
“Anh không đọc được à? Chữ quốc ngữ đấy mà. Tôi đọc được nhưng muốn
biết tại sao nó lại được khắc ở đấy."
Có tiếng Tôn cười khúc khích. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chú ta lộ vẻ
khoái trá. Tôn bảo Liên:
“Nó mù chữ. Cô có tin rằng trên đời có một người to xác thế kia mà lại tối
dạ như thế không?”
Liên nghiêm giọng hỏi:
“Bình thường anh ấy có vậy không? Hay anh ấy ngây ngô quá. Tôi hỏi
chuyện anh ấy hai lần mà lần nào cũng ngớ ngớ ngẩn ngẩn như không hiểu
tôi muốn nói gì. Thực khó hiểu anh ấy quá!”
Tôn lại cười, đưa mắt khinh khỉnh nhìn Hạ. Lúc đó trông Hạ chẳng tỏ vẻ gì
là hoàn toàn không hiểu. Chắc Hạ hiểu, không nhiều thì ít. Tôn nói:
“Có gì đâu, chỉ phải cái tội lười một chút thôi, phải không Hạ? Cô Liên cho
anh là một thằng đần. Bây giờ anh mới thấy cái dại “hổng thèm đọc sách”
như anh vẫn nói chưa? Cô Liên này, cô để ý xem cái giọng nói nhà quê nhà
quỷnh của hắn."
Hạ làu bàu đáp liền:
“Mấy cuốn sách khỉ ấy mà làm trò trống gì?”
Hạ chưa kịp nói thêm thì cả Tôn lẫn Liên đều rũ lên cười. Cô tiểu thư khờ
dại của tôi đã lấy làm khoái trá tìm thấy trò giải trí ở cái giọng nói kỳ cục
của Hạ.
Tôn cười khẩy, nói:
“Anh nói “khỉ” là khỉ thế nào? Ba đã bảo anh không được ăn nói bậy bạ, ấy
thế mà cứ mở miệng là thốt ra rồi. Phải tập ăn nói ra con người lịch sự đi
chứ!”
“Mày là đồ con gái không phải con trai, nếu không tao cho mày biết tay
ngay lập tức...đồ nhãi con!”
Anh chàng cục mịch vừa xấu hổ vừa nổi cáu mặt đỏ lên bỏ đi chỗ khác. Nó
biết mình bị lăng mạ nhưng lại bối rối không biết làm cách nào để trả hận.
Ông Hy cũng đã nghe thấy hết câu chuyện như tôi, mỉm cười khi thấy Hạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.