ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 227

“Tôi khát quá! Chị Dị thật tệ. Từ bữa ba đi vắng cứ xểnh ra là đi Diên-Mễ-
Tôn. Tôi đành phải xuống đây... tôi mà ở trên lầu gọi xuống khản cổ chúng
cứ lờ tịt đi như không nghe thấy!”
Tôi hỏi:
“Thế ba có săn sóc chú không, chú Tôn?”
“Săn sóc? Ông ấy bắt chúng nó săn sóc tôi hơn một tí, thế thôi! Bọn khốn
kiếp! Cô Liên biết không, cái thằng súc sinh thằng Hạ ấy nó chế nhạo tôi!
Tôi ghét nó thậm tệ... Tôi ghét cả lũ bọn nó... một lũ khả ố!”
Liên quay đi tìm nước. Thấy một cái bình trên tủ cốc, nàng rót một ly nước
đầy cho Tôn. Thằng bé lại vòi thêm một muỗng rượu vang đựng trong một
cái chai để trên bàn. Sau khi uống vài ngụm nó có vẻ bình tĩnh hơn và khen
Liên dễ thương.
“Tôn có vui thấy tôi ở đây không?”
Liên nhắc lại câu hỏi trước và nàng sung sướng thấy trên mặt thằng bé nở
một nụ cười yếu ớt. Tôn đáp:
“Có chứ! Tôi vui chứ... Được nghe một giọng nói như cô là một cái gì mới
mẻ. Nhưng tôi tức ghê vì cô không tới... Ba thì cứ nhất định bảo lỗi tại tôi,
bảo tôi là đồ vô tích sự, bảo là cô khinh tôi, bảo rằng nếu ở địa vị tôi thì ông
ấy đã là chủ Họa-Mi-Trang rồi. Nhưng... cô không khinh tôi đấy chứ, cô
Liên..."
Liên ngắt lời:
“Tôn đừng gọi tôi là cô Liên nữa. Gọi Liên không đủ rồi. Tôi không khinh
Tôn đâu. Sau ba và vú Diễn, Tôn là người tôi yêu hơn hết. Nhưng tôi không
yêu ông Hy, khi nào ông ấy về thì tôi không dám lại đây nữa. Không hiểu
ông ấy đi vắng có lâu không?”
“Không lâu lắm đâu. Nhưng bắt đầu mùa săn ba thường hay vào rừng cỏ
luôn. Trong lúc ba vắng nhà cô có thể đến chơi với tôi một hai giờ. Được
không? Tôi không gắt gỏng với cô đâu vì cô không chọc tức tôi mà lại luôn
luôn giúp tôi, có phải thế không, Liên?”
Liên vuốt mái tóc dài và mượt của Tôn, đáp:
“Ừ... Nếu được phép của cha tôi thì tôi sẽ bỏ nửa thời giờ để đến với Tôn...
Tôn dễ thương quá! Giá Tôn là em ruột của tôi nhỉ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.