ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 229

“Không phải... Vú im miệng đi! Liên, mẹ cô yêu ba tôi thật mà..."
Liên nổi đóa, đẩy mạnh chiếc ghế khiến Tôn ngã đập vào tay vịn. Lập tức
chú bé nổi cơn ho tức nghẹn đến lịm cả người đi, hết cả vênh vênh váo váo.
Cơn ho kéo dài đến nỗi tôi cũng phát hoảng. Còn cô chị họ thì khóc ầm ỹ
cả lên. Cô hoảng hồn vì đã lỡ tay nhưng không nói một lời nào cả. Tôi đỡ
cậu ta cho đến lúc dứt cơn. Sau đó Tôn đẩy tôi ra, đầu cúi gầm im lặng.
Liên cũng thôi khóc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nghiêm mặt nhìn ngọn
lửa.
Mười phút sau, tôi hỏi:
“Bây giờ chú thấy trong người thế nào, chú Tôn?”
“Tôi mong Liên cũng đau như tôi vừa rồi cho biết thân. Đồ độc ác. Ghét
ghê! Ngay Hạ cũng chả đụng đến tôi, chả bao giờ đánh tôi... Hôm nay tôi
mới thấy trong người kha khá thì..."
Giọng Tôn biến thành tiếng rên rỉ.
“Tôi có đánh Tôn đâu!”
Nói xong Liên bậm môi để giữ cho khỏi khóc. Tôn thở dài và rên rẩm như
đang đau lắm, rõ ràng là cố ý muốn làm cho cô chị họ khổ tâm, vì mỗi lần
thấy Liên ngưng tiếng nức nở thì nó lại uốn giọng cho thêm phần lâm ly
đau đớn.
Nín mãi không được cuối cùng Liên đành lên tiếng:
“Tôi rất tiếc đã làm Tôn đau. Tôi tưởng là Tôn cũng như tôi không thể đau
vì cú đẩy nhẹ ấy. Tôn không đau đớn lắm, phải không?”
Tôn khẽ đáp:
“Tôi không thể nói được. Liên làm tôi đau quá, suốt đêm tôi sẽ mất ngủ vì
bị cơn ho hành hạ. Liên có bị như tôi mới biết... Ban đêm trong lúc cô ngủ
ngon lành thì tôi đau muốn chết, không có một ai bên cạnh. Nếu Liên trải
qua những đêm khủng khiếp như tôi Liên sẽ ra sao?”
Tôi nói:
“Chả phải cô Liên làm chú mất ngủ. Nếu cô ấy hôm nay không đến chú vẫn
bị đau như thế kia mà. Dù sao cô Liên sẽ không làm phiền chú nữa. Chúng
tôi đi về đây. Để chú được yên."
Liên buồn bã cúi xuống gần Tôn hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.