ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 230

“Tôi về nghe! Tôn có muốn tôi về không?”
Tôn lùi lại, cáu kỉnh:
“Cô không thể nào vớt vát được việc cô đã làm. Có cô, cô còn làm bệnh tôi
tệ hơn, cô giầy vò tôi phát sốt lên."
“Nếu vậy thì tôi phải về?”
“Thôi, để tôi yên. Nghe cô nói tôi không chịu nổi."
Liên trù trừ một lúc lâu không chịu nghe tôi về ngay. Mãi sau không thấy
Tôn nhìn lên hay nói năng gì, Liên mới quay đi ra cửa. Tôi đi theo.
Một tiếng kêu thét khiến chúng tôi quay lại. Tôn tụt từ trên ghế xuống sàn
trước lò sưởi và nằm lăn ra giẫy đành đạch. Thật đúng là thói tật của một
đứa bé hư thân mất nết được nuông quá đâm ra nhiễu sự, nhất định quấy
người khác cho bằng được.
Thấy cái kiểu giẫy giụa ấy tôi biết ngay ý định của nó. Có ai họa điên mới
chiều nó vào lúc này. Thế nhưng cô bé của tôi lại không nghĩ như vậy. Cô
hoảng hồn chạy lại quỳ xuống rồi khóc lóc, rồi vuốt ve, rồi năn nỉ nó cho
tới khi nó nín. Nó nín vì mệt đứt hơi chứ không phải vì ân hận đã làm rầy
rà cô bé.
Tôi nói:
“Để tôi đỡ chú ấy lên ghế dài kia rồi để mặc chú ta lăn lộn sao thì lăn lộn,
mình không hơi sức đâu mà coi sóc nó hoài. Liên, tôi hy vọng cô đã thấy rõ
cô không phải là người đã giúp ích được gì cho chú ấy và tình trạng sức
khỏe của chú ấy đâu có phải do sự quyến luyến với cô. Ấy, chú ta như thế
đấy! Mình đi thôi! Khi nào chú ta biết chẳng có ai bên cạnh để lo lắng cho
cái trò vô lối của mình thì họa may chú ta mới chịu nằm yên."
Liên lót một chiếc gối dưới đầu Tôn và cho thằng bé uống nước. Nó gạt
nước đi và xoay trở đầu trên gối một cách khó chịu làm như thể nó đang
gối đầu trên một tảng đá hay khúc gỗ vậy. Liên lại phải cố xếp cái gối cho
thoải mái. Tôn kêu:
“Gối không vừa. Chưa đủ cao!”
Liên lấy thêm chiếc gối nữa đặt chồng lên. Thằng ranh lại kêu:
“Cao quá!”
Cô bé thất vọng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.