ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 239

‘Cô Liên! Hôm nay tôi có thể đọc hàng chữ kia được rồi!’
Em reo lên:
‘Hay quá! Giỏi dữ đa! Đọc tôi nghe thử đi!’
Nó ê a đánh vần tên... YênHạ... Thấy nó tắc tị em khuyến khích nó:
‘Còn những con số?’
‘Chưa đọc được!’
Em bật cười nói:
‘Chà, sao dốt vậy!’
Nó nhìn trân trân, môi thoáng một nụ cười nhưng mặt thì cau lại như phân
vân không biết mình có nên cười phụ họa hay không. Nó vẫn không hiểu
em cười vì thân tình hay vì khinh thị. Sự thực thì em khinh nó đứt đuôi đi
rồi còn gì. Rồi em làm mặt nghiêm bảo nó tránh ra chỗ khác vì em đến
thăm Tôn chứ không phải thăm nó.
Thằng Hạ đỏ mặt lên trời sáng trăng nên em thấy rõ - buông tay khỏi then
cửa, lùi lũi bỏ đi, hết cả dương dương tự đắc. Chắc cu cậu tưởng mình đánh
vần được cái tên nó thì cũng giỏi không thua gì Tôn.”
Tôi ngắt lời:
“Thôi. Cô Liên. Cô đừng kể nữa. Tôi không mắng cô đâu nhưng tôi không
ưa cái cách cô cư xử với những người bên đó. Cô đối xử với Hạ như vậy là
không phải. Nên nhớ Hạ cũng là anh em họ với cô, y như Tôn vậy. Nếu Hạ
có ý mong học hỏi để không thua kém Tôn thì đó là điều đáng khen. Mà tôi
chắc không phải là Hạ chỉ muốn khoe khoang không thôi đâu. Hôm trước
cô đã làm Hạ xấu hổ vì chê nó dốt, tôi chắc lần này nó cố chữa lại để cốt
làm vui lòng cô. Mặc dầu học chưa đến đâu nhưng ít ra có cố gắng. Thế mà
cô lại coi khinh và chế riễu Hạ thì thật là thiếu giáo dục. Nếu cô cũng được
nuôi dậy trong hoàn cảnh y hệt như Hạ chắc gì cô đã hơn nó không? Xưa
kia hồi còn nhỏ cậu Hạ cũng lanh lợi thông minh không thua gì cô. Tôi đau
lòng lắm thấy bây giờ Hạ bị người ta khinh rẻ chỉ vì bị cái tên Hy đê tiện
kia đã đối xử bất công với nó."
Thấy thái độ của tôi quá nghiêm trang Liên ngạc nhiên kêu lên:
“Khoan đã vú Diễn? Vú không khóc vì chuyện này đấy chứ? Khoan, đợi
em nói xong cái đã, xem có phải nó học đánh vần để vui lòng em không đã,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.