ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 296

“Chị Dị nghỉ việc. Ngay sau khi ông đi Luân Đôn ông Hy bảo tôi sang đây
ở cho tới khi ông về. Nhưng mời ông vào nhà ngồi chơi cái đã! Ông đi bộ
từ Diên Mễ Tôn tới chiều nay?”
Tôi đáp:
“Tôi đi từ Họa Mi Trang. Trong lúc bà già dọn phòng cho tôi thì tôi tới đây
để thanh toán công chuyện với ông chủ của bác vì tôi chắc sẽ chẳng có dịp
nào dễ dàng đến đây được nữa.
Bác Diễn đưa tôi vào trong nhà, hỏi:
“Thưa ông, công chuyện gì cơ ạ? Chủ tôi hiện ra ngoài và chắc lâu mới về."
“Vấn đề tiền nhà ấy mà."
“Nếu vậy thì ông phải thu xếp với bà Tôn hoặc với tôi. Bà Tôn chưa quen
điều khiển công việc và tôi làm thay bà ấy. Ngoài ra không có ai khác.
Tôi ngạc nhiên. Bác Diễn nói tiếp:
“Ôi! Thế ra ông chưa biết chuyện ông Hy chết?”
Tôi sửng sốt kêu lên:
“Ông Hy chết? Bao lâu rồi?”
“Cách đây ba tháng. Kìa, ông hãy ngồi xuống đã. Ông đưa mũ cho tôi rồi
để tôi kể ông nghe. Khoan, chắc ông chưa ăn uống gì, có phải thế không
ạ?”
“Bác để mặc tôi. Tôi đã dặn ở nhà làm cơm rồi. Bác cũng ngồi xuống đi.
Tôi không thể ngờ ông ta lại có thể chết được. Đầu đuôi ra sao? Bác vừa
nói chủ nhân đi ra ngoài... có phải bác muốn nói mấy người trẻ tuổi ấy
không?”
“Thưa vâng. Chiều nào tôi cũng phải mắng hai cô cậu ấy vì đi chơi lâu quá,
nhưng họ bất chấp... Nhưng, ít ra cũng phải mời ông nhắm thử chút rượu
bia quý lâu năm, ông sẽ thấy dễ chịu... coi bộ ông có vẻ mệt."
Tôi chưa kịp từ chối thì bác ta đã chạy vụt đi lấy rượu. Tôi nghe có tiếng
lão Dọi nói: “Thế này thì có tai tiếng không chứ? Già rồi mà còn lẳng lơ,
nhân tình nhân ngãi... Lại còn tiếp người ta ở ngay trong phòng khách của
chủ nhân nữa chứ. Già này cũng lấy làm xấu hổ.”
Bác Diễn không đứng lại cãi. Chỉ một thoáng sau bác trở lại, tay bưng một
cái bình bạc đầy tràn bọt rượu. Tôi uống và tấm tắc khen ngon. Rồi bác ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.