ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 321

Tôi lấy chìa khóa khác mở được cửa buồng rồi chạy ngay tới mở cửa vách
Ứ- vì phòng trống trơn - tôi vội kéo cánh cửa vách ngó vào trong. Ông Hy
nằm ngửa... mắt nhìn thẳng vào tôi, cặp mắt sắc và dữ tợn khiến tôi giậy
nẩy mình. Hình như ông ta lại cười.
Tôi không thể nghĩ là ông ta đã chết... mặc dù mưa hắt ướt mặt và cổ ông,
mặc dù chăn nệm ướt nước nhỏ giọt và thân hình ông hoàn toàn bất động.
Cánh cửa sổ đập ra đập vào làm trầy da bàn tay ông vẫn còn níu trên thành
cửa - vết thương không có máu - và khi tôi rờ vào bàn tay đó thì tôi không
còn nghi ngờ gì nữa: ông Hy đã chết cứng!”
Tôi đóng cửa sổ lại, vuốt ngược những sợi tóc lòa xòa trên trán ông. Tôi cố
gắng, trước khi có người tới, vuốt mắt cho ông ta nhắm lại để nếu có thể,
dập tắt cái nhìn vui cuồng dễ sợ của đôi mắt linh động như còn sống ấy.
Nhưng đôi mắt đã không chịu nhắm, lại còn có vẻ cười nhạo tôi đã tốn
công vô ích. Môi ông hé mở lộ hàm răng nhọn trắng nhởn cũng có vẻ cười
ngạo nghễ! Tôi thất kinh, la lên gọi lão Dọi. Lão lê bước từ dưới bếp lên rồi
kêu ầm ỹ cả lên, nhưng nhất định không chịu mó tay vào xác chết.
Lão kêu:
“Quỷ sứ nó bắt hồn ông ấy sao nó không bắt luôn cái xác đi cho tôi nhờ!
Chao ơi! Ông này đến ác, chết mà còn cười giễu người ta đấy chứ!”
Rồi lão ta nhe răng cười giễu lại. Tôi tưởng lão định nhẩy cẫng lên xung
quanh giường. Nhưng không. Lão bỗng nghiêm nét mặt lại, trịnh trọng quỳ
xuống, chắp tay lại tạ ơn Trời đã cho người cháu đích tôn và dòng họ cũ
được khôi phục quyền làm chủ cái gia tài sản nghiệp này.
Biến cố ghê gớm làm người tôi choáng váng. Tuy không định mà trí nhớ tôi
cứ nhớ lại những thủa xa xưa mà lòng buồn u uất. Và thật tội nghiệp cho
Hạ, người bị bạc đãi nhất lại chính là người duy nhất thật sự thương xót.
Suốt đêm chàng ngồi bên xác chết khóc lóc thảm thiết. Chàng nắm chặt lấy
tay người chết, hôn lên cái mặt nhạo báng man rợ không một ai muốn nhìn
ấy. Chàng khóc thương Hy với một nỗi buồn sâu xa thắm thiết tự nhiên,
phát xuất tự một tấm lòng quảng đại, từ một con tim tuy rắn như sắt đá
nhưng không thù hận.
Ông Đốc Kiên lúng túng không biết nói sao về căn bệnh đã gây nên cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.