ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 38

Tôn Liên, song chỉ vì đọc nhiều quá, đọc đi đọc lại mãi nên tên đó biến
thành người thật. Trong lúc tôi kể ông Hy lùi dần mãi vào náu trong góc
phòng có cái giường, ông ta ngồi xuống gần như khuất trong đó. Nhưng
nghe hơi thở hổn hển tôi đoán ông ta đang cố sức chống lại một sự cảm
động mãnh liệt. Không muốn cho ông ta biết là tôi hiểu thấu sự rối loạn
trong tâm hồn ông, tôi mặc quần áo nhìn đồng hồ rồi nói một mình:
“Chưa đến ba giờ, thế mà mình tưởng là sáu giờ. Thời gian ở đây sao mà
dài thế. À chắc là tối hôm qua mới tám giờ chúng mình đã đi ngủ.”
Ông Hy cố nén cho khỏi rên lên và cất tiếng nói:
“Về mùa đông bao giờ cũng đi ngủ tám giờ tối và bốn giờ sáng đã dậy.”
Nhìn cái bóng tay cử động tôi đoán ông ta đương gạt nước mắt.
Ông Hy nói tiếp:
“Tiếng kêu của ông đã làm tôi mất cả buồn ngủ, ông cầm đèn rồi ông đi về
phòng tôi hay ông muốn đi đâu thì đi, lát nữa tôi sẽ xuống. Ông nên tránh
đi ra sân vì lũ chó, còn buồng khách thì có con chó vàng, còn... nhưng thôi
ông đi quanh ở cầu thang... ông đi ra ngay! Độ hai phút tôi sẽ ra tìm ông.”
Tôi nghe theo bước ra khỏi buồng, rồi không biết đường lối đi về đâu, tôi
ngừng lại và vô tình được chứng kiến một cảnh mê tín rất mâu thuẫn ở một
người có lương tri như ông. Ông ta trèo lên giường, dùng sức mở cửa sổ và
trong lúc kéo cánh cửa, ông không tự nén được, oà lên khóc nức nở: “Vào!
Vào đây! Liên ơi! Vào đi! Em, vào đi... chỉ một lần này thôi, em yêu dấu
của anh! Lần này nghe anh đi, em Liên!”
Nhưng hồn ma không thấy hiện. Chỉ có tuyết có gió lồng lộng ùa vào dữ
dội, thổi vào tận chỗ tôi đứng và làm nến phụt tắt. Trong cơn mê sảng của
ông Hy, tôi thấy có cái gì đau đớn não nuột quá, khiến tôi thương cảm ông
và quên cả sự cuồng dại của ông. Tôi đi ra xa, hơi hối là đã trót nghe, dẫu
nghe rất ít, và tiếc rằng đã kể giấc mộng vô lý của mình ra. Chính cái giấc
mộng đó đã làm ông ta bị mê sảng nhưng vì cớ gì thì tôi không rõ. Tôi mò
mẫm đi xuống dưới nhà, và đi vào một căn bếp. Một vài cây củi vẫn còn
than hồng tôi liền lấy lửa thắp nến lên. Một con mèo xám từ đống tro bò ra,
kêu “meo” một tiếng cáu kỉnh.
Tôi nằm xuống ghế dài vừa bắt đầu thiu thiu thì có bác Dọi vào. Bác nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.