ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 45

đã để mất cái roi ngựa, cô nhăn mặt tỏ ý khó chịu và nhổ về phía đứa bé
đứng, khiến ông cụ tát cho một cái để dậy cho cô có những cử chỉ lịch sự
hơn. Cả hai cô cậu đều quyết liệt không chịu ngủ chung giường với đứa bé,
ngay cả chung buồng cũng vậy. Tôi cũng chẳng khôn gì hơn bọn chúng,
đem đặt đứa bé ở cầu thang, mong sáng hôm sau dậy nó cút thẳng. Không
may ông cụ ở buồng đi ra trông thấy nó nằm đấy liền điều tra: tôi đành phải
thú nhận, và vì tội hèn nhát và vô nhân đạo ấy, tôi bị đuổi.
Đấy, Hy nhập gia đình cụ Yên như thế đấy. Mấy ngày sau khi tôi trở về (vì
tôi biết chỉ là sự đuổi tạm thời) thì tôi thấy nhà đã đặt tên đứa bé là Hy (tên
một đứa con của cụ Yên chết). Hy vừa là tên vừa là tên họ. Lúc đó Liên và
Hy đã ăn ý với nhau lắm. Hạnh thì ghét Hy và thú thực tôi cũng ghét Hy.
Chúng tôi trêu chọc Hy và đối đãi với nó một cách bất công; bà chủ Yên
giá có thấy nó bị oan ức cũng không bao giờ bênh vực nó.
Hy có vẻ một đức bé rầu rĩ và nhẫn nhục, đã quen chịu đựng những cách
đối đãi cục cằn. Hạnh đấm đá nó, nó không hề cau mày, không hề giỏ nước
mắt; tôi có véo nó thì nó chỉ thở dài và giương to hai mắt ra, hình như bị
đau chỉ vì rủi ro và không có ai đáng trách cả. Cụ Yên thấy nó có tính gan
dạ thế nên mỗi khi thấy con mình hành hạ nó, cụ cáu vô cùng; cụ gọi nó là
thằng bé mồ côi khù khờ. Cụ yêu nó một cách lạ lùng; nó nói gì, cụ cũng
nghe (nó nói rất ít nhưng thường nói sự thực); và nuông nó còn hơn cả bé
Liên nhiều vì bé Liên có tính cứng đầu cứng cổ không tuân lời.
Vì vậy, ngay từ lúc đầu, Hy đã gây nên bao nhiêu sự bất hòa ở trong nhà.
Hai năm sau... cụ Yên bà qua đời, Hạnh coi cha như một người áp chế chứ
không phải một người bạn, và coi Hy như một người đã cướp tình yêu và
quyền thế của cha mình. Mới đầu tôi cũng về hùa với Hạnh, nhưng về sau,
khi các trẻ bị lên sởi, tôi phải săn sóc chúng thì ý nghĩ của tôi đổi khác. Hy
bị bệnh nguy hiểm nhất; lúc cơn bệnh lên tột độ, nó muốn tôi luôn luôn
ngồi ở đầu giường: tôi đoán nó thấy tôi đã hết lòng với nó, nhưng nó chưa
đủ trí để hiểu rằng tôi phải làm thế chỉ vì bổn phận mà thôi. Dầu sao tôi cần
phải nói rõ nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhất. Sự khác biệt giữa Hy với
Liên và Hạnh khiến cho tôi bớt tư vị. Liên, Hạnh làm tôi mệt nhoãi mệt
nhoài, còn Hy thì yên lặng như con cừu non; nó làm tôi bớt lo nghĩ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.