ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 66

hơn một năm.”
“Thưa ông, chúng tôi ở đây cũng như mọi người ở nơi khác.”
Tôi đáp:
“Xin lỗi bác, như bác chẳng hạn, tôi thấy bác trái ngược hẳn với những lời
bác nói trên, chỉ trừ một vài cử chỉ hơi quê không đáng kể, tôi không thấy
bác có những dấu vết về cách cư xử thường thấy ở những người cùng vào
hạng bác. Tôi thấy bác đã suy nghĩ nhiều không như những người đi ở
khác. Bác tự bắt buộc phải vun trồng trí tuệ của bác vì không có dịp hư phí
đời mình đi trong những vui thú nhỏ nhặt, tầm thường.”
Bác Diễn cười:
“Tôi cũng thấy tôi là người nghiêm chỉnh và biết điều đôi chút. Vả lại ông
không thể ngờ rằng tôi đọc rất nhiều sách. Trong cả cái thư viện này không
có cuốn nào tôi chưa mở đọc hoặc lấy ở đấy ra một cái gì ích lợi cho tôi.
Chỉ trừ mấy hàng sách Hy-Lạp, La-Tinh và Pháp. Thôi dẫu sao, nếu phải kể
tiếp chuyên như các bà ngồi lê mách lẻo và đáng nhẽ nhẩy ba năm, thì tôi
nói ngay đến mùa hè năm sau... mùa hè năm 1778, tức là gần hai mươi ba
năm trước đây.”

Chương VIII
Một buổi sáng mùa hè, đứa con nối dõi sau cùng của nhà họ Yên ra đời.
Chúng tôi đương phơi cỏ ở ngoài bãi xa thì có người ở gái vừa chạy tới vừa
gọi tôi, rồi thở hổn hển, nói to:
“Ơ, ơ, đứa bé lớn ghê. Tôi chưa bao giờ thấy đứa bé kháu như thế. Nhưng
thầy thuốc bảo người mẹ khó qua khỏi. Tôi nghe ông ấy nói với cậu Hạnh
là mợ bị ho lao từ nhiều tháng nay, không cách gì cứu được nữa và mợ sẽ đi
trước mùa đông. Chị phải về ngay, chị Diễn ạ.”
Tôi chạy ngay về nhà để vội ngắm đứa bé, nhưng lòng tôi hơi rầu rầu khi
nghĩ đến Hạnh.
Tới Gió Hú, chúng tôi gặp Hạnh ở cửa chính. Lúc đi ngang, tôi hỏi thăm tin
tức đứa bé. Hạnh đáp, miệng mỉm cười vui vẻ:
“Nó sắp chạy được rồi, chị Diễn ạ.”
“Thế còn mợ, tôi thấy bác sĩ nói mợ lại...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.