ĐỈNH GIÓ HÚ - Trang 77

ở dọc tường, rất xa bếp lửa, rồi ngồi yên.
Tôi ru bé Hạ trên đầu gối, miệng ngâm một bài hát:

Dưới sàn lũ chuột nó nghe
Nó rình lũ trẻ ngủ nhè thâu đêm.
Liên từ buồng bên thò đầu ra khẽ hỏi:
“Vú ngồi đấy một mình à?”
“Vâng, cô ạ.”
Nàng vào bếp, rồi lại gần lò lửa. Tôi nhìn nàng đoán nàng sắp nói chuyện
gì. Vẻ mặt nàng bối rối và lo âu, hai môi hé mở như định nói; nhưng đáng
lẽ là một lời nói thì chỉ có một tiếng thở dài thốt ra. Tôi lại tiếp tục hát ru.
Liên ngắt tôi:
“Hy đâu?”
“Cậu ấy làm việc ở ngoài chuồng ngựa.”
Hy không cãi lại, có lẽ chàng ngủ gật. Lại một lúc yên lặng kéo dài; tôi
thấy một vài giọt nước mắt chẩy từ má Liên rỏ xuống nền đá. Tôi tự hỏi:
“Có lẽ cô ấy hối hận về cử chỉ nhục nhã của mình hồi chiều.” Kể thì cũng
là một sự lạ.
Sau cùng cô ấy thốt lên:
“Trời ơi, sao mình khổ thế này?”
Tôi nói:
“Phiền quá nhỉ. Cô thực khó tính, khó chiều: rất nhiều bạn như thế, rất ít lo
như vậy mà vẫn chưa thỏa nguyện.”
“Này, vú Diễn, vú có thể giữ điều bí mật này cho tôi được không?”
Liên vừa tiếp tục nói vậy vừa quỳ xuống cạnh tôi, ngước mắt nhìn tôi mơn
trớn, nhìn bằng một lối khiến ai cũng hết giận cho dẫu người ta có đủ hết
các cớ để giận nàng.
Tôi hỏi lại giọng bớt càu nhàu:
“Cái đó có đáng để giữ kín không?”
“Đáng chứ, vì cái đó nó làm tôi băn khoăn bứt rứt tôi cần phải thổ lộ ra. Tôi
cần phải biết làm thế nào cho phải. Ngày hôm nay, Kha đã hỏi tôi có muốn
lấy Kha không và tôi đã trả lời. Này vú, trước khi nói cho vú biết tôi nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.