ĐỊNH MỆNH - Trang 270

Bây giờ Tấn đã biết cha nó là ai, người cha ấy lại là chú ruột của Tấn thì ôi
thôi, chua cay lắm.

Nói xong, Ngọc ngồi chống tay lên thành ghế và suy nghĩ vẩn vơ.

Trong khi ấy Thúy đi làm nước chanh đãi Ngọc. Một lát sau, Ngọc nói:

- Nhưng rồi đây ông Châm sẽ biết sự thật. Thúy không thể giấu ông

ấy.

- Tuy vậy, em nhất định không bao giờ giao bé Lộc cho ông ta.

- Tại sao?

- Chị mà cũng hỏi tại sao à? Em không còn hy vọng gì có con khác, lại

nữa em không muốn nó có một người cha như ông Châm. Đứa bé ấy sanh
ra ngoài ý muốn của ông ta. Vì ông ấy không có con trai nên ông ấy mới
đòi bắt nó, chớ nếu em sanh con gái thì thử hỏi ông Châm có cần tìm gặp
làm gì?

- Nếu phải chọn giữa Tấn và bé Lộc, thì em chọn ai.

Thúy nhìn Ngọc, rồi cắn môi nói:

- Em sẽ chọn bé Lộc, nhưng mất Tấn em sẽ khổ lắm.

- Không có em, anh Tấn vẫn có thể sống, vẫn có thể làm việc và anh

Tấn có quyền cưới vợ khác. Chớ còn bé Lộc mất em thì đời nó còn gì? Bà
Châm không có con trai, bà ấy ghen tuông như vậy bộ ông Châm dám đem
bé Lộc về cho bà nuôi sao? Nếu bà Châm chịu nuôi bé Lộc thì thằng bé
cũng không được thương yêu. Ông Châm càng tỏ ra yêu thương nó thì
người ta càng ghét bỏ nó, chị hiểu tâm lý loài người chứ?

- Em nói cũng có lý... Theo chị nghĩ thì ông Châm không bao giờ dám

đem bé Lộc về cho bà Châm nuôi, bà ấy phải lo bảo vệ quyền lợi của các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.