ĐỊNH MỆNH - Trang 271

con bà trước đã. Còn như ông Châm nhờ ai nuôi thì thằng bé lại phải sống
xa cha và xa mẹ. Tội nghiệp thật!

- Đó, chính chị cũng thấy em không thể nào giao bé Lộc cho ông

Châm. Huống chi em không còn sanh đẻ gì được nữa. Em nghĩ kỹ rồi chị ạ.
Em không thể để anh Tấn khổ vì em, em sẽ trả tự do lại cho anh.

- Nhưng nếu em không giao bé Lộc cho ông Châm thì em cũng không

khỏi mất Tấn.

- Em đã thấy cái điềm ấy rồi chị ạ.

- Nhưng em phải nghĩ đến nỗi đau khổ của Tấn. Không có em, Tấn sẽ

như thế nào?

- Em hiểu nỗi khổ tâm của Tấn và em cũng hiểu Tấn muốn gì. Em đâu

đến nỗi ngu dại... Nhưng Tấn muốn em xử sự như vậy là Tấn quá ích kỷ.

- Theo em nghĩ thì Tấn muốn như thế nào?

- Tấn muốn giao trả bé Lộc cho ông Châm.

- Nếu Tấn muốn vậy thì cũng là chuyện thường tình. Người đàn ông

nào mà không vậy.

- Chị chưa có con, chị chưa làm mẹ nên chị chưa hiểu cảnh ngộ của

em hiện giờ. Thật ra khi biết em đã có thai vì cái đêm khốn nạn ấy, chị biết
em nghĩ gì không?

Hủy hoại giọt máu tội lỗi kia để đừng thấy hình hài đứa bé do cha nó

gây ra. Nhưng em không đủ can đảm làm vậy vì em đã kịp nghĩ lại. Em đâu
có quyền hủy hoại giọt máu vô tội ấy. Rồi dần dần mỗi ngày cái bào thai
mỗi lớn. Ban đầu nó như một cái trứng vịt, lăn qua lăn lại, rồi nó cử động...
Rồi nó lớn lên và em sờ nó, sờ được cánh tay hay bàn chân hiện dưới làn da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.