ĐỊNH MỆNH - Trang 272

bụng của em... Cái ý nghĩ nó lớn lên trong người em, nhờ máu huyết của
em em cảm thấy thương yêu nó lạ. Nó là một phần thể xác của em.

Thúy nói một cách say sưa, nét mặt nóng hẳn lên, đôi mắt lấp lánh

khiến Ngọc không khỏi cảm động...

- Và chị biết không, khi nó chào đời, người ta đặt nó nằm bên em, em

sung sướng vô cùng. Em được làm mẹ, đứa bé kia là con của em. Trên cõi
đời này, em có một lẽ sống nữa. Vũ trụ không phải là của mọi người, vũ trụ
thu hẹp chung quanh em, trong ấy có em và con của em. Em yêu bé Lộc
lắm, em có thể mất tất cả nhưng không thể mất bé Lộc. Người nào muốn
cướp bé Lộc của em phải bước qua xác chết của em. Ai âm mưu muốn em
phải xa bé Lộc, người ấy là kẻ thù của em...

Nghe Thúy nói quả quyết như vậy. Ngọc nghĩ:

- Thúy không muốn xa bé Lộc, như vậy Thúy phải mất Tấn.

Ngọc gật đầu:

- Chị hiểu ý em rồi. Nhưng chị nói giả tỷ như vậy nhé...

- Chị hãy nói đi.

Ngọc ngập ngừng một chút đoạn nói:

- Giả sử ông Châm cho người bắt cóc bé Lộc thì Thúy làm sao?

Thúy kêu lên như là bé Lộc đã bị bắt cóc thật sự rồi:

- Trời ơi! Bé Lộc bị bắt cóc? Người ta nỡ tàn nhẫn như vậy sao?

Không, không thể được...

Ngọc nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.