ĐỊNH MỆNH - Trang 327

vả mắng nhiếc chú thậm tệ, sau đó vì giận mất khôn, tôi đã tiết lộ cho chú
biết tôi đã làm khổ Thúy, nghi ngờ Thúy nên Thúy ẵm bé Lộc ra đi rồi.

Vừa nghe tôi nói vậy, chú hốt hoảng đứng lên, nhìn tôi và nói:

- Có thật Thúy ra đi rồi không? Tôi vừa gắt: Ai nói dối chú làm gì?

Tức thì, chú mắng nhiếc tôi thậm tệ, chú nói rằng tôi đang cầm trong tay
một viên ngọc đắt tiền, hiếm có trên đời này mà không biết quí thì tôi là
thằng ngu. Chú phải đánh tôi một trận mời được.

Lúc ấy tôi không dám nói gì nữa. Cúi đầu nghe chú mắng nhiếc. Được

thế chú làm dữ lắm, chú nói tại sao tôi lại để Thúy ra đi, Thúy không hề
yêu chú, Thúy đã yêu tôi. Chú Tư làm tôi đã ăn năn lại càng ăn năn hơn
nữa.

Ngọc nghe Tấn kể, liền nói:

- Thì ra chú Tư của anh dđ’ hay biết chuyện Thúy ra đi.

- Chú ấy đến thăm là để từ giả chúng tôi để về bên Tân Tây Lan.

Nguyên chú có một người cộng sự làm tùy viên ở tòa đại sứ Tân Tây Lan.
Hôm chú đến chú đã ghi vé máy bay trở qua bên ấy, chú có đưa cho tôi
xem và nói rằng chú không bao giờ muốn dẫm trên chuyện tình cảm đẹp đẻ
của chúng tôi. Vì chú lầm tưởng bé Lộc là con của chú. Lại nữa cho dù
thằng bé ấy có là con của chú đi nữa thì chú cũng không có quyền nhìn
nhận; chú không thể làm bổn phận một người cha trong trường hợp này…
chú nói nhiều lắm chị ạ …

- Đó, anh thấy chưa? Ông Châm là người xấu xa, hèn hạ như vậy mà

bây giờ cũng phải khâm phục trước tấm lòng kiên trì và cứng rắn của Thúy,
không dám mơ ước chuyện hão huyền nữa, thì anh cũng hiểu lòng dạ của
Thúy đối với anh như thế nào rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.