ĐỊNH MỆNH - Trang 38

Thúy kêu lên:

- Gẫy một chân? Vậy thì em tôi tàn tật rồi.

Tấn nói:

- Không sao đâu cô, xin cô yên lòng... À quên, xin lỗi bà...

Thúy nhìn xuống bụng và không khỏi xót xa. Tấn nói tiếp:

- Khi cậu Sơn tỉnh lại, lời cậu nói trước tiên là “Làm sao cho chị tôi

hay? Mà hay được tin này chắc chị tôi khổ lắm”. Nghe vậy tôi khuyên cậu
hãy yên lòng. Mọi việc tôi sẽ lo cho cậu, cậu sẽ chóng khỏi. Bác sĩ cho biết
không sợ tàn tật. Khi băng bột xong, tôi mới hỏi cậu Sơn về gia cảnh. Năm
nay thi tú tài, bán báo để giúp bà có thai gần sinh, nhà đang gặp chuyện tai
biến. Nghe cậu Sơn kể và thấy nỗi lo âu của cậu, tôi rất ăn năn đã gây ra tai
nạn này. Nhưng xin bà yên lòng. Mọi chi phí tôi đều lo cho Sơn khỏi bệnh,
tôi đã nói với Sơn tôi tứ cố vô thân ra đời quá sớm, tôi xin nhận Sơn làm
em tôi... Sơn có vẻ tin tôi nên chỉ chỗ bà ở để đến dây cho bà hay và rước
bà vào thăm Sơn.

Tấn nói một hơi, Thúy ngồi nghe vừa lo vừa mừng. Lo là lo không

biết Sơn có khỏi tàn tật không, và mừng là thấy Tấn tỏ ra biết điều.

Thúy liền nói:

- Tôi tuy đã có chồng nhưng cũng còn nhỏ, ông đừng gọi tôi bằng bà.

Tôi ái ngại lắm. Ở cái xóm này ai cũng gọi tôi bằng cô Thúy.

- Cô đã cho phép thì tôi sẽ không dùng tiếng bà.

Thúy vào mặc áo dài, rồi hỏi:

- Đi bằng xe gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.