ĐỊNH MỆNH - Trang 45

- Chị đừng nên làm như vậy. Người ta tử tế, mình phải đàng hoàng,

đừng để người ta khinh rẻ mình...

- Ai dám khinh rẻ, mà làm gì để người ta khinh rẻ chứ? Chị cứ để mặc

tôi.

Ngọc vào thăm Sơn và hỏi Sơn về Tấn rất kỹ, Ngọc cười nói với Sơn:

- Chị Thúy của em lạ thật! Chị ấy dè dặt đến nỗi không cho anh Tấn

mỗi ngày đem xe lại rước đi thăm em... Làm như vậy có phải là khách sáo
không? Bề gì thì mình cũng đã chịu ơn người ta.

Sơn đồng ý:

- Về chuyện này em cũng nghĩ như chị. Mấy ngày đầu, vì chưa biết

đường đi, chị Thúy để cho anh Tấn đem xe lại rước, nhưng bây giờ khi chị
đã biết đường xe lam rồi thì nhất định đi một mình. Theo em nghĩ, dù chị
Thúy không chịu đi xe chung với anh Tấn thì em cũng là kẻ mang ơn anh
ấy suốt đời rồi.

Ngọc khen:

- Em nói phải, chị cũng đang nghĩ như em. Một cái ơn lớn như vậy mà

đem chuyện đi nhờ vài cuốc xe để tránh bớt phiền hà hay tốn kém thật là vô
lý, em có thấy như vậy là anh Tấn buồn không?

Rồi Ngọc hỏi Sơn về Tấn. Lẽ dĩ nhiên đối với Sơn, Tấn là một thần

tượng. Tấn đẹp trai, hùng dũng, tánh tình rất thẳng thắn, lịch sự, rộng rãi và
không khinh người nghèo. Tấn rất giàu nhưng khiêm tốn, lễ độ.

Ngọc nghe Sơn nói về Tấn liền kêu lên:

- Cái gì mà em khen quá cỡ vậy? Nhưng Tấn năm nay bao nhiêu tuổi?

- Ngoài ba mươi tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.