ĐỊNH MỆNH CHIẾN TRANH - MỸ VÀ TRUNG QUỐC CÓ THỂ THOÁT BẪY THUCYDIDES? - Trang 185

ti trật tự, sự coi nhẹ quyền lợi cá nhân, tầm quan trọng của đồng thuận, tránh
đối đầu, ‘giữ thể diện’, và một cách tổng quan, sự vượt trội của nhà nước đối
với xã hội, và của xã hội đối với cá nhân”. Ông đã chỉ ra sự tương phản giữa
các giá trị này và “niềm tin của người Mỹ vào sự tự do, bình đẳng, dân chủ
và chủ nghĩa cá nhân”. Thêm vào đó, ông nhấn mạnh vào “xu hướng không
tin tưởng chính phủ, phản đối sự áp đặt, ủng hộ kiểm soát và cân bằng,
khuyến khích cạnh tranh và thần thánh hóa quyền con người” của người Mỹ.

Huntington thấy rằng nền văn hóa Khổng giáo chính, Trung Quốc, định

nghĩa bản sắc dựa trên các khái niệm chủng tộc: “Người Trung Quốc là
những người cùng ‘chủng tộc, dòng máu và văn hóa”’. Đưa ra quan điểm
mang tính khiêu khích, ông nói “đối với người Trung Quốc và đối với thế hệ
những người Trung Quốc sống tại các xã hội không phải Trung Quốc, ‘bài
kiểm tra qua gương’ trở thành bài kiểm tra xem họ là ai: ‘Hãy đi soi gương
đi.”’ Khái niệm như vậy trong văn hóa Trung Quốc vừa cực kỳ hẹp lại vừa
cực kỳ rộng, bởi vì nó khiến cho chính phủ Trung Quốc tin rằng “người có
gốc gác Trung Quốc, ngay cả khi họ là công dân của một quốc gia khác, vẫn
là thành viên của cộng đồng người Trung Quốc và do đó trong một số
trường hợp, thuộc thẩm quyền của chính phủ Trung Quốc”.

Đi kèm với khái niệm trên, Huntington cho rằng quan điểm của Trung

Quốc về các vấn đề đối ngoại về căn bản là sự mở rộng các khái niệm liên
quan tới trật tự đối nội. Cả hai đều nhấn mạnh tới yếu tố Khổng giáo coi
trọng sự hài hòa được tạo ra bởi thứ bậc - với các lãnh đạo Trung Quốc nằm
trên đỉnh thứ bậc đó. Như Khổng Tử đã nói, vì “trên trời không thể có hai
mặt trời, thiên hạ cũng không thể có hai hoàng đế”. Thế nhưng, trong khi
Trung Quốc tìm cách áp dụng trật tự đối nội cho các vấn đề đối ngoại, nước
này lại gần như không tin tưởng bất cứ sự can thiệp nào vào các vấn đề nội
bộ từ bên ngoài. Như nhiệm vụ thất bại của Macartney ở Trung Quốc thế kỷ
XVIII cho thấy, từ rất lâu trước thế kỷ ô nhục, người Trung Quốc đã cảnh
giác trước những người ngoại quốc đặt chân lên lãnh thổ của họ. Họ cấm
người ngoại quốc học tiếng Trung Quốc, hay được sinh sống trong dân gian.
Sự nghi ngờ này phần nào đó vẫn tồn tại cho đến ngày nay. Sử gia Mỹ Crane

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.