ĐỊNH MỆNH CHIẾN TRANH - MỸ VÀ TRUNG QUỐC CÓ THỂ THOÁT BẪY THUCYDIDES? - Trang 197

hợp với luật pháp quốc tế hay các chuẩn mực tôn giáo. Điều này cho phép
chính phủ Trung Quốc trở nên cực kỳ linh hoạt vì không chịu nhiều ràng
buộc trong việc đưa ra quyết định, và thường miễn nhiễm với những chỉ
trích nhắm vào sự mâu thuẫn trong hành động của bản thân chính phủ. Ví
dụ, khi Henry Kissinger tới thăm Trung Quốc, ông đã nói chuyện với nhiều
nhân vật vốn không hề bị hạn chế bởi ý thức hệ, cũng như thẳng thắn một
cách đáng sợ về lợi ích quốc gia Trung Quốc. Trong khi vào năm 1973,
Nixon và Kissinger cảm thấy cần phải đưa ra một thỏa hiệp nhằm kết thúc
Chiến tranh Việt Nam, được biết tới như chính sách “hòa bình trong danh
dự” và để đảm bảo một “cuộc rút lui có trật tự” với mục tiêu hạ nhiệt các
phản ứng chính trị trong nước của người Mỹ, Mao Trạch Đông cảm thấy
không cần thiết phải giả bộ bằng việc thiết lập quan hệ với nước Mỹ tư sản
để gia tăng vị thế của Trung Quốc đối với Liên Xô, ông đang cố gắng củng
cố phong trào xã hội chủ nghĩa quốc tế.

Trong khi cách tiếp cận thực tế của Trung Quốc trước các vấn đề chính trị

quốc tế được cho là giúp nước này tạo ra lợi thế trước Mỹ thì quan điểm
tổng quan về thế giới, đôi khi đến mức ám ảnh của Trung Quốc cũng tạo ra
kết quả tương tự. Các nhà hoạch định chính sách của Trung Quốc nhìn thấy
tất cả mọi việc đều có mối quan hệ nào đó với nhau. Theo truyền thống Tôn
Tử, bối cảnh thay đổi mà trong đó một tình huống chiến lược xảy ra là thứ
mang tính quyết định, bởi vì bối cảnh sẽ quy định thế của tình huống đó.
Không thể dịch trực tiếp thế sang ngôn ngữ phương Tây, nhưng có thể tạm
giải thích thế như “nguồn năng lượng tiềm tàng” hay “xung lực” cố định
trong mọi tình huống ở mọi thời điểm xác định. Thế bao gồm địa lý và địa
hình, thời tiết, cán cân lực lượng, yếu tố bất ngờ, tinh thần và nhiều yếu tố
khác nữa. “Mỗi một yếu tố ảnh hưởng tới các yếu tố khác,” như Kissinger
đã giải thích, “khiến cho xung lực dịch chuyển và dẫn tới những thay đổi
mang tính chất tương đối.” Vì vậy, một chiến lược gia có kỹ năng dành phần
lớn thời gian kiên nhẫn “theo dõi và điều khiển sự thay đổi trong toàn bộ
khung cảnh chiến lược” và chỉ đi những bước tiếp theo khi các thay đổi đó
liên kết với nhau theo cách thức tối ưu nhất. Sau đó, “với toàn bộ sức mạnh
tiềm tàng của một dây cung đã được kéo căng hết cỡ” (theo lời của Tôn Tử),

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.