ĐỊNH MỆNH CHIẾN TRANH - MỸ VÀ TRUNG QUỐC CÓ THỂ THOÁT BẪY THUCYDIDES? - Trang 253

Khi so sánh phản ứng của Anh trước sự trỗi dậy của hai cường quốc, Đức

ở phía Đông và Mỹ ở phía Tây, sử gia quốc tế vĩ đại nhất thế kỷ XX là
Ernest May nhận ra ‘lựa chọn nhẫn nhịn của Anh trước Mỹ” là “chìa khóa
cho những gì đã xảy ra”, cùng với “lựa chọn của Đức trong việc thể hiện sự
độc lập, cũng như thể hiện sức mạnh quân sự và hải quân trên hết thảy mọi
thứ khác”. Trong khi Tổng thống Roosevelt có thể tỏ ra hiếu chiến trong một
số các tranh chấp nhỏ thì theo lời của May, ông vẫn “tránh né cẩn thận sai
lầm của hoàng đế Đức trong việc đe dọa tới an ninh thực tế của Anh”. Anh
có thể tự thuyết phục rằng hải quân Mỹ có thể có lợi cho Anh ở Tây Bán cầu
hoặc Đông Á. Đánh giá này được hỗ trợ bởi Đại Tây Dương rộng lớn ngăn
cách hai quốc gia, làm giảm đi mối đe dọa an ninh trực tiếp của Mỹ đối với
Anh. Đức lại rất gần Anh và hải quân Đức rõ ràng là đang tìm cách răn đe
hoặc chống lại Anh. Như May đã chỉ ra, khi đối mặt với một viễn cảnh chiến
lược đầy thách thức, nước Anh đã chọn “làm những gì cần thiết và chấp
nhận nhường nhịn Mỹ trong mọi tranh chấp với lòng khoan dung nhiều nhất
có thể”. Cho tới năm 1906, khi một chính phủ Tự do mới lên nắm quyền,
Ngoại trưởng Anh Edward Grey đã tuyên bố rằng duy trì mối quan hệ tốt
đẹp với Mỹ đã trở thành “chính sách cốt lõi” của Anh.

Kỹ năng của các lãnh đạo Anh trong việc tìm ra cách thức làm thỏa mãn

ngay cả những đòi hỏi vô lý của Mỹ mà không hy sinh các lợi ích quốc gia
quan trọng là ví dụ điển hình của chính sách ngoại giao được thi hành tốt.
Bằng cách đặt nền tảng cho thứ mà các sử gia gọi là “công cuộc nối lại tình
hữu nghị lớn” (The Great Rapprochement), Anh đã giúp chữa lành sự thù
địch kéo dài giữa hai quốc gia đến mức khi chiến tranh xảy ra năm 1914,
nước này đã dựa vào Mỹ như là một nguồn cung cấp nguyên liệu và tài
chính quan trọng cho cuộc chiến. Sau khi các tàu ngầm Đức bắt đầu tấn
công tàu Mỹ, Washington đã tham chiến bên cạnh Anh. Nếu Anh không
nhận được các khoản vay cũng như hỗ trợ từ Mỹ, sau đó là sự hợp tác quân
sự với Mỹ, Đức đã hoàn toàn có thể chiến thắng trong Thế chiến I. Trong
quá trình đàm phán hòa bình tại Versailles, Mỹ và Anh đã đồng hành cùng
nhau. Và sau cuộc chiến, khi Mỹ thiết lập hiệp ước Hải quân Washington để
đặt giới hạn về số lượng tàu chiến mà mỗi quốc gia được sở hữu, Anh đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.