ĐỊNH TƯỜNG - XƯA VÀ NAY - Trang 184

Về Tào chi sá thân hèn mọn,
Ở Hán còn bao kẻ trí tài.
Nầy nước nầy nhà hai gánh nặng.
Xốn xang lòng tớ có ai hay.

Nghe ông Đà ngâm bài thơ, ông Dật đã hiểu bèn ngâm họa lại :

Tai ngơ sao được phận làm trai,
Mấy thuở gây nên được những ngày.
Thục nữ còn ra giành trách nhiệm,
Tu mi sao để chịu nghiêng tai !
Biết Tào nên chẳng ra phò trợ,
Gặp Hán sao không quyết trổ tài ?
Sóng gió rồi đây trời bể lặng,
Gìn lòng đâu phải gọi rằng hay !

Bài thơ của ông Dật đã làm cho ông Đà hơi hổ thẹn, nhưng người ông

Đà lúc bấy giờ đã quá nhiễm Tây thì một bài thơ đâu đủ làm cho ông thức
tỉnh.

Thế rồi, ngày lần tháng lữa, nhiều phen ông Đà khuyên ông Dật nên

theo Pháp. Nhưng bị ông Dật mắng cho nhiều trận nên thân. Ông Đà căm
tức, gởi cho ông Dật bài thơ « Vịnh con tôm ».

Ỷ mình lớn mắt với dài râu,
Gan ruột nhà va nõ có đâu !
Chim chít khoe khoang tài mũi nhọn
Sụt sùi núp lén chốn giòng sâu.
Đánh hơi thấy xác mùi ra miệng
Nghe tiếng chài te cứt lộn đầu
Càn giọng múa men cơn gặp nước
Cực vì ăn chạ mắc sa câu !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.