DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 119

– Ờ, tôi sẽ gọi người nữa.
Thỉnh thoảng, Dick nghe thấy tiếng Abe, kèm theo những tiếng tranh

giành, ẩu đả, đánh rơi ống nghe, văng vẳng những lời đứt đoạn như:
"Không, tôi không, ông North...”. Rồi một giọng dứt khoát và xấc xược:

– Nếu ông là bạn của ông North, ông nên xuống và đưa ông ấy đi cho.
Abe xen vào, phô trương và vụng về, vỗ xuống liên tục với ngụ ý quyết

chết bằng được.

– Dick, tôi lao vào một cuộc hỗn loạn chủng tộc ở xóm Montmartre. Tôi

sắp đi giải cứu cho Freeman khỏi nhà giam. Nếu một tên nhọ ở Copenhagen
làm xi đánh giày... này, anh có nghe tôi không đấy - ờ, thì, nếu có ai tới
đây... - một lần nữa trong ống nghe là vô số giai điệu đồng thanh.

– Tại sao anh trở về Paris? - Dick hỏi.
– Tôi đã đến Evreux

[58]

, rồi quyết định đáp máy bay trở về, để tôi có thể

so sánh nó với St Sulpice. Tôi muốn nói là tôi không có ý định đưa St
Sulpice về Paris. Tôi cũng không muốn cả Baroque! Tôi muốn St
German

[59]

. Ơn Chúa, đợi một phút và tôi sẽ bảo người hầu nối dây.

– Lạy Chúa tôi, đừng.
– Nghe này... Mary ra đi có ổn không?
– Có.
– Dick, tôi muốn anh nói chuyện với một người tôi gặp ở đây sáng nay,

con trai một sĩ quan hải quân đã gặp đủ mọi bác sĩ ở châu Âu. Để tôi kể với
anh về cậu ta...

Đến lúc này, Dick đành ngắt máy, có thể hơi ác, vì chàng đang cần những

hoạt động cho đầu óc tỉnh táo.

– Abe từng là người đàng hoàng, tử tế, - Nicole kể với Rosemary. - Rất

dễ chịu. Từ rất lâu rồi, khi Dick và tôi mới kết hôn. Nếu cô biết anh ấy hồi
đó nhỉ, anh ấy đến ở nhà chúng tôi nhiều tuần lễ liền mà chúng tôi hầu như
không biết đến anh ấy ở trong nhà. Thỉnh thoảng, anh ấy vào thư viện với
cái đàn dương cầm nghẹt tiếng và ôm ấp nó cả giờ. Dick này, anh có nhớ cô
hầu ấy không? Cô ta ngỡ Abe là ma và thỉnh thoảng Abe gặp cô ta ở tiền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.