DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 125

CHƯƠNG 24

V

ới chiếc cặp da thu nhỏ trong tay, Richard Diver rời quận 7, nơi chàng

để lại tin nhắn cho Maria Wallis, ký tên “Dicole”, tên ghép mà chàng và
Nicole ký chung hồi mới yêu nhau, tới người thợ may áo, các nhân viên rối
rít tít mù quanh chàng, xứng với số tiền chàng chi. Phát ngượng vì hứa hẹn
quá nhiều với những người Anh khốn khổ này, với cung cách tế nhị của
chàng, bộ dạng chàng như một giải pháp bảo đảm, chàng ngượng vì bắt
người thợ may thay đổi vài phân lụa trên cánh tay áo mình. Sau đó, chàng
đến khách sạn Crillon và uống một ly nhỏ cà phê pha với rượu gin.

Khi chàng bước vào khách sạn, tiền sảnh hình như sáng bất thường, lúc

rời đi chàng mới nhận ra rằng bên ngoài trời đã tối. Bốn giờ một chiều lộng
gió, lá cây trên đại lộ Champ-Elysées xào xạc rồi rơi, thưa thớt và hoang dã.
Dick rẽ xuống đường Rivoli, đi bộ qua hai khu nhà dưới dãy cuốn tới nhà
băng của mình lấy thư từ. Rồi bắt taxi đi ngược Champ-Elysées, qua những
hạt mưa đầu tiên rơi lộp độp, ngồi lẻ loi với tình yêu của mình.

Về hành lang Roi George lúc hai giờ sáng, vẻ đẹp của Nicole hòa với vẻ

đẹp của Rosemary cũng như vẻ đẹp của cô gái trong tranh Leonardo, thành
cô gái trong tranh minh họa. Dick đi dưới mưa, như bị ma ám và kinh
hoàng, những tình cảm nồng nàn của đàn ông trong lòng chàng và không gì
giản dị hơn để chàng hiểu.

Rosemary đã mở toang cánh cửa lòng mình, tràn trề cảm xúc mà không ai

hay biết. Giờ đây, nàng là thứ mà đôi khi được gọi là "con thú hoang”, mới
hai mươi tư giờ nàng đã không còn là một thực thể thống nhất nữa, nàng mải
mê chơi đùa với sự lộn xộn, dường như số mệnh nàng là một người đẹp khó
hiểu, vừa có lợi, vừa là cơ may, vừa gây hại cho Dick, cho Nicole, cho mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.