DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 164

– Có chuyện gì thế, anh không thích bài hát này ư?
– Anh thích chứ.
– Người đầu bếp trong nhà đã dạy em bài này:

Phụ nữ không bao giờ biết
mình có người đàn ông tốt biết bao
Cho đến khi lật úp được người đó xuống...

– Anh thích không?
Nàng mỉm cười với chàng, tin chắc nụ cười thu hết được mọi điều chất

chứa trong lòng và dâng hiến cho chàng, đòi chàng một lời hẹn hứa, một câu
trả lời tuy nhỏ nhoi, khẳng định sự xáo động trọn vẹn trong lòng chàng. Hết
phút này đến phút khác, sự duyên dáng của rặng liễu, của thế giới tối đen
trút cạn vào nàng.

Nàng cũng đứng dậy, vấp phải cái máy hát và ngay tức khắc áp sát vào

chàng, gục đầu vào chỗ hõm trên bờ vai nở nang của chàng.

– Em còn một bài nữa, - nàng thủ thỉ. - Anh đã nghe bài Tạm biệt

Letty

[100]

chưa. Em đoán là anh biết rồi.

– Em yêu, em không hiểu sao, anh chẳng được nghe bài nào hết.
Chàng muốn nói thêm là không biết, không ngửi, không nếm trải gì, chỉ

có những cô gái nồng nhiệt trong các căn phòng hẻo lánh, nóng nực. Những
thiếu nữ mà chàng biết ở New Haven năm 1914 vừa hôn đàn ông vừa nói
“Đây!”, cả hai bàn tay đặt lên ngực anh ta, đẩy ra xa. Còn bây giờ, đứa trẻ
bơ vơ vừa thoát khỏi tai họa này lại khiến chàng tiết dục hoàn toàn...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.