DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 19

Rosemary ngồi đợi tàu nửa giờ liền trong hiệu cà phê Alliés trên đại lộ

Croisette, cây cối tạo thành khoảng tranh tối tranh sáng màu xanh trên các
bàn, một dàn nhạc cố thuyết phục đám công chúng tưởng tượng của những
kẻ giang hồ bằng bài ca hóa trang và giai điệu Mỹ hồi năm ngoái. Nàng mua
tờ Le Tempsi và Saturday Evening Post cho mẹ, rồi vừa uống nước chanh
leo vừa đọc hồi ức của một ông hoàng Nga trong tờ Evening Post, nàng thấy
những thỏa thuận ngầm mơ hồ của những năm 90 còn thực và gần gũi hơn
các tựa đề trên báo Pháp. Cùng một cảm giác đè nặng lên nàng ở khách sạn,
đã quen nhìn thấy những tính cách kệch cỡm hiển hiện của một lục địa được
nhấn mạnh như một vở hài kịch hoặc bi kịch, nàng chưa quen với việc chắt
lọc điều tinh túy cho mình, lúc này nàng cảm thấy cuộc sống ở Pháp trống
rỗng và mòn chán. Cảm giác này càng thêm chồng chất khi lắng nghe những
giai điệu buồn của dàn nhạc, gợi lại thứ âm nhạc u sầu dành cho những
người nhào lộn trong các chương trình tạp kỹ. Nàng lấy làm mừng trở lại
khách sạn Gausse.

Ngày hôm sau, vai nàng quá cháy nắng không bơi nổi, nên cùng mẹ thuê

một chiếc ôtô sau một hồi mặc cả ráo riết, vì Rosemary đã hiểu giá trị của
đồng tiền ở Pháp, rồi chạy dọc Riviera, vùng châu thổ của nhiều con sông.
Tài xế là một người Nga lưu vong, tự phong là người chỉ dẫn, và những cái
tên chói lọi: Cannes, Nice, Monte Carlo bắt đầu lấp lánh dưới vỏ ngụy trang
trì trệ của chúng, ông ta thì thào về các nhà vua cổ xưa đã tới đây ăn hoặc từ
trần, về các thân vương Ấn Độ ném những viên ngọc mắt Phật cho các vũ
nữ balê, về các ông hoàng Nga biến các tuần lễ thành những thời kỳ thoái
trào ở Baltic, không còn những ngày ăn trứng cá muối. Hơn hết thảy, là mùi
của những người Nga dọc bờ biển, những hiệu sách và các cửa hàng tạp
phẩm đã đóng cửa. Mười năm trước, khi mùa nghỉ chấm dứt vào tháng Tư,
cửa Nhà thờ Chính thống đã khóa lại, các chai champagne thơm phức họ ưa
thích đã cất đi cho đến khi họ trở lại. “Chúng tôi sẽ trở lại vào mùa năm
sau”, họ nói thế nhưng đây là lời hứa hấp tấp, vì họ chẳng bao giờ trở lại
nữa.

Thật thú vị được lái xe về khách sạn trong lúc chiều muộn, ở phía trên

biển cả sặc sỡ đầy bí ẩn như đá mã não và cacnêlian của tuổi thơ, xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.