DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 293

của những con người nhất định, sớm gặp và yêu ngay từ đầu, chỉ bổ sung
thêm cũng như họ tự hoàn thiện mình. Có một yếu tố nào đó dính dáng đến
sự lẻ loi - dễ được yêu, song khó yêu.

Lúc ngồi trên hiên với cậu Francisco trẻ trung, bóng ma của quá khứ lướt

nhanh vào tâm trí chàng. Một người đàn ông cao ráo, khác thường đang cố
tách khỏi khu vực có nhiều bụi cây, đến gần Dick và Francisco với quyết
tâm mỏng manh. Trong giây lát chàng tưởng phần đáng tiếc của phong cảnh
rung động khiến Dick không để ý đến ông ta, rồi Dick đứng dậy, bắt tay với
vẻ lơ đãng và nghĩ: “Lạy Chúa tôi, mình đã khuấy động đến tổ chấy rồi!” và
cố nhớ ra tên người đó.

– Bác sĩ Diver phải không?
– Vâng, vâng, anh Dumphry phải không ạ?
– Royal Dumphry đây. Tôi đã có vinh dự ăn tối trong khu vườn đẹp đẽ

của anh chị.

– Vâng, tất nhiên rồi. - Cố giảm bớt nhiệt tình của Dumphry, Dick nói

bâng quơ. - Đó là năm 1924 hay 1925 nhỉ...

Chàng vẫn đứng, nhưng Royal Dumphry rụt rè như mới gặp lần đầu, song

không chịu lùi, anh ta nói với Francisco theo kiểu cợt nhả, thân tình, nhưng
Francisco xấu hổ vì anh ta, nên hùa với Dick, cố xua anh ta đi.

– Bác sĩ Diver, có một điều tôi muốn nói với anh trước khi anh đi. Tôi

không bao giờ quên tối hôm ấy trong vườn nhà anh, anh và chị nhà dễ
thương biết chừng nào. Với tôi, đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất
trong đời, một trong những hồi ức vui vẻ nhất. Tôi luôn nghĩ đến nó như
một cuộc tụ tập của những người văn minh nhất tôi từng gặp.

Dick lùi dần về phía cánh cửa gần nhất của khách sạn, như một con cua.
– Tôi mừng vì anh vẫn còn nhớ. Bây giờ tôi phải đi gặp...
– Tôi hiểu, - Royal Dumphry tiếp tục, vẻ thông cảm. - Tôi nghe nói ông

ấy đang hấp hối.

– Ai đang hấp hối?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.