DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 298

– Dick không sao. Tôi phải nói chuyện với Franz.
– Đây là chuyện về Dick.
Sự kinh hoàng trên mặt nàng cùng sự hoảng hốt trên mặt bọn trẻ nhà

Diver gần như hiển hiện. Kaethe bất ngờ kết thúc:

– Cha chị bị ốm ở Lausanne, Dick muốn nói chuyện với Franz về chuyện

đó.

– Cha tôi ốm nặng lắm sao? - Nicole hỏi gặng, đúng lúc Franz bắt kịp với

cung cách năng nổ ở bệnh viện. Kaethe vội nói nốt với anh ta câu chuyện
nhưng hư hại thì đã xong rồi.

– Tôi phải đi Lausanne, - Nicole tuyên bố.
– Gượm đã, - Franz nói. - Tôi nghĩ như thế chưa chắc đã thích hợp. Tôi

phải nói chuyện điện thoại với Dick trước đã.

– Thế thì tôi lỡ chuyến tàu mất, - Nicole phản đối, - rồi tôi sẽ bỏ lỡ ba

tiếng đồng hồ từ Zurich! Nếu cha tôi đang hấp hối, tôi phải... - Nàng để câu
này lơ lửng trong không trung, sợ nói ra rõ ràng. - Tôi phải đi thôi. Tôi phải
chạy cho kịp tàu. - Nàng chạy trong lúc nói tới dãy ôtô bao quanh quả đồi
trơ trụi, hơi nước mù mịt và ồn ào. Nàng hét qua vai, - nếu anh nói chuyện
với Dick, bảo anh ấy là tôi đang đến nhé, Franz!...

... Dick ở trong phòng khách sạn, đọc New York Herald thì bà xơ như con

chim nhạn lướt vào, đồng thời chuông điện thoại reo.

– Ông ấy mất rồi ư? - Dick hỏi bà xơ, đầy hy vọng.
– Thưa ông, ông ấy đã đi rồi.
– Như thế nào?
– Cả người hầu lẫn hành lý của ông ấy cũng đi rồi!
Thật không thể tin nổi. Một người trong tình trạng như thế lại hồi sinh và

ra đi.

Dick trả lời điện thoại của Franz.
– Anh đừng nói với Nicole, - chàng dặn.
– Kaethe đã nói với cô ấy rồi, rất không thận trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.