DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 305

Trở vào phòng, quăng mình lên cái bàn dài và nghịch vớ vẩn với thư từ,

ngẫm nghĩ một chút đến đặc điểm của những người ở trong tư thế này hơn là
cố đeo mặt nạ thích hợp cho những điều phải nói.

– Dick này tôi rất biết anh là người cư xử chừng mực và ổn định, dẫu

chúng ta chưa hoàn toàn nhất trí về chủ đề rượu. Nhưng đến lúc rồi, Dick ạ,
tôi phải nói thẳng thắn rằng đã vài lần tôi nhận thấy anh uống rượu không
đúng lúc. Có vài nguyên nhân. Sao không thử nghỉ thêm để kiêng cữ nhỉ?

– Vắng mặt, - Dick máy móc sửa lại cho anh ta. - Đấy không phải là giải

pháp cho tôi ra đi.

Cả hai đều bực dọc, Franz thấy cuộc trở về của mình đã thất bại và ô

danh.

– Đôi khi anh không dùng đến lương tri của mình, Dick ạ.
– Tôi không bao giờ hiểu lương tri có ý nghĩa gì khi áp dụng vào các vấn

đề phức tạp, trừ khi nó có nghĩa là một bác sĩ đa khoa có thể giải phẫu giỏi
hơn một chuyên gia.

Chàng bị cảm giác chán ghét hoàn cảnh áp đảo. Giải thích, dàn xếp tạm

thời - tất cả những thứ này không phải là việc tự nhiên ở lứa tuổi của họ - tốt
hơn hết là cứ để tiếng vang rạn vỡ của sự thật cũ vọng mãi trong tai.

– Dự án này không tiến triển, - chàng nói đột ngột
– Đúng, tôi cũng nghĩ thế, - Franz thừa nhận. - Anh không còn để tâm

vào dự án này nữa, Dick ạ.

– Tôi biết. Tôi muốn ra đi, chúng ta có thể dàn xếp việc trả tiền Nicole

dần dần.

– Tôi cũng nghĩ đến việc này, Dick ạ, tôi đã nhìn thấy sự việc này sẽ đến.

Tôi có thể thu xếp một nhà tài trợ khác, và nhất định đến cuối năm nay sẽ
hoàn hết số tiền của các vị.

Dick không ngờ tiến tới một quyết định nhanh đến thế, chàng cũng không

ngờ Franz sẵn sàng ưng thuận việc chia tay như thế, song chàng cũng nhẹ
lòng. Không hề thất vọng, từ lâu Dick đã cảm thấy các nguyên tắc xử thế
trong nghề nghiệp của chàng đang tan rã thành một khối thiếu hẳn sức sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.