DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 311

– Mẹ đừng nói con kể với mẹ nhé, - Lanier nói ở ngưỡng cửa.
Dick vào và rắc lưu huỳnh vào bồn tắm, khép cửa lại, chàng bảo Nicole:
– Hoặc chúng ta kể với Mary hoặc tốt hơn hết chúng ta đi khỏi đây.
Nàng đồng ý và chàng nói tiếp:
– Người ta tưởng con cái họ sạch hơn con người khác, và bệnh của họ sẽ

đỡ truyền nhiễm.

Dick vào và lấy cái bình thót cổ, giận dữ nhai cái bánh qui theo nhịp đổ

nước vào bồn tắm.

– Bảo với Lucienne rằng cô ta phải học về lò sưởi... - chàng gợi ý. Đúng

lúc đó, người phụ nữ châu Á vào tới cửa.

– Nữ bá tước

[183]

...

Dick ra hiệu cho cô ta vào và đóng cửa lại.
– Cậu bé ốm đã đỡ chưa? - Chàng hỏi vui vẻ.
– Vâng, khá hơn rồi ạ, nhưng cậu ấy hay bị sốt phát ban.
– Thế thì tệ quá, tôi rất tiếc. Nhưng cô biết đấy, con chúng tôi không

được tắm trong nước của cậu ta. Đấy không phải là vấn đề, tôi chắc bà chủ
của cô sẽ rất giận nếu biết cô đã làm một việc như thế.

– Tôi? - Cô ta như bị sét đánh. - Tôi vừa trông thấy cô hầu của ông loay

hoay với cái lò sưởi, tôi đã bảo cô ấy và bắt đầu lấy nước.

– Nhưng với người ốm, cô phải tháo hết nước và đánh sạch bồn chứ.
– Tôi ư?
Người đàn bà nghẹn ngào hít một hơi dài, thốt ra một tiếng nức nở và

chạy ào ra khỏi phòng.

– Cô ta không tiến lên nền văn minh phương Tây vì chi phí của chúng ta,

- chàng nói, tàn nhẫn.

Trong bữa tối hôm ấy, chàng quyết định rằng việc này đã rút ngắn chuyến

thăm viếng: hình như Hosain chỉ thấy đất nước của chàng có nhiều núi non,
có dê và người chăn dê. Anh ta là một thanh niên khép kín, lôi kéo anh ta ra
bên ngoài đòi hỏi một sự nỗ lực chân thành mà hiện thời Dick dành hết cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.