DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 348

– Em cho rằng mình đã...
– Em đã có quá nhiều tiền, - Tommy nôn nóng nói. - Đấy là mấu chốt của

vấn đề. Dick đã không vượt qua được điều đó.

Nàng ngẫm nghĩ, trong lúc món dưa đã được dọn đi.
– Anh nghĩ em nên làm gì?
Lần đầu tiên trong mười năm ròng, nàng bị ảnh hưởng của một người có

cá tính mạnh mẽ, chứ không phải của chồng. Mọi điều Tommy nói với nàng
đều có vai trò vĩnh viễn.

Họ uống hết chai vang trong lúc ngọn gió nhẹ lắc lư lá thông, và hơi nóng

dễ chịu của đầu buổi chiều tạo thành những đốm chói lóa trên chiếc khăn ăn
kẻ carô. Tommy đến sau nàng, đặt cánh tay lên cánh tay nàng, xiết chặt đôi
bàn tay nàng. Má họ, rồi môi họ chạm nhau, nàng thở hổn hển, nửa say đắm
anh ta, nửa ngạc nhiên bất ngờ vì sức mạnh của nó...

– Em không thể điều cô gia sư và bọn trẻ đi vắng chiều nay ư?
– Chúng có bài học dương cầm. Đằng nào em cũng không muốn ở đây.
– Hôn anh nữa đi.
Lát sau, trên đường tới Nice, nàng nghĩ: Thế là mình có con mắt của

người lừa đảo ư? Vậy thì hay, một kẻ lừa gạt khỏe mạnh còn hơn một người
đạo đức điên rồ.

Sự quyết đoán của Tommy dường như miễn cho nàng mọi lời chỉ trích và

trách nhiệm, nàng rộn ràng vui sướng khi nghĩ đến mình theo một cách mới
mẻ. Nhiều khung cảnh mới xuất hiện ở phía trước, những bộ mặt của nhiều
người đàn ông, nàng chẳng cần vâng lời, kể cả yêu một ai trong số họ. Nàng
hít một hơi, khom vai uốn éo và quay sang Tommy.

– Chúng ta đến khách sạn của anh ở Monte Carlo nhé?
Tommy lái xe tới một chỗ đỗ, lốp xe rít lên.
– Không! - Anh ta trả lời. - Lạy Chúa tôi, anh chưa bao giờ hạnh phúc

như giây phút này.

Họ đi qua Nice, sau đó là bờ biển xanh lơ và bắt đầu leo lên Corniche cao

vừa phải. Lúc này, Tommy rẽ ngoặt ra bờ biển, chạy ra một bán đảo và đỗ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.