DỊU DÀNG LÀ ĐÊM - Trang 63

CHƯƠNG 12

S

áu người đợi Nicole ở Voisins

[16]

: Rosemary, vợ chồng North, Dick

Diver và hai nhạc sĩ Pháp trẻ tuổi. Họ ngắm các khách quen khác của khách
sạn xem họ có thư thái không, Dick đã nói không người Mỹ nào có phong
thái ung dung trừ anh ta, và họ cố tìm một hình mẫu để bác lại. Xem chừng
họ vô hy vọng: không người đàn ông nào vào khách sạn trong mười phút mà
không giơ tay lên mặt.

– Hẳn là chúng ta không bao giờ bỏ được hàng ria vuốt sáp, - Abe nói. -

Tuy nhiên, Dick không phải là người duy nhất có phong thái ung dung...

– Ồ có chứ, tôi là thế mà.
– ... nhưng có lẽ anh ấy là người đàn ông duy nhất chững chạc mà không

say.

Một người Mỹ ăn mặc đúng mốt bước tới một cái bàn cùng hai phụ nữ

lăng xăng, rối rít không hề e thẹn. Ông ta bỗng nhận ra mình đang bị quan
sát, thế là bàn tay ông ta thỉnh thoảng lại đưa lên nắn lại một chỗ phồng
tưởng tượng trên cà-vạt. Trong một nhóm khác chưa ngồi, một người đàn
ông không ngừng vỗ lòng bàn tay vào bên má đã cạo nhẵn, còn bạn ông ta
nâng lên, hạ xuống điếu xì gà nguội ngắt một cách máy móc. Những người
may mắn hơn sờ lên kính một mắt và râu, vuốt ve miệng một cách tùy tiện,
thậm chí còn kéo dái tai một cách thất vọng.

Một viên tướng quân phục chỉnh tề bước vào, và Abe hy vọng người đó ở

West Point

[17]

năm đầu tiên, và cược với Dick năm đô-la.

Bàn tay thõng xuống bên sườn rất tự nhiên, viên tướng đợi xếp chỗ ngồi.

Chỉ một lần, cánh tay ông ta chợt ngoặt ra sau như đánh bóng vào rổ và Dick

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.