DJINN XANH BABYLON - Trang 115

cậu nhìn thấy một thân hình to lớn lẩn khuất trong bóng đêm. Ban đầu, John
hy vọng đó chỉ là bức tượng một vị anh hùng nào đó của Transylvania.
Nhưng rồi, khi đám mây che phủ ánh trăng tròn trôi đi, rọi sáng đường ray
và khu sân ga, John cảm thấy như ai đó đang bóp chặt lấy trái tim mình khi
cậu nhận diện được ba cái đầu đặc trưng, cái đuôi của loài bò sát và hai bàn
chân gà màu đen khổng lồ. Đúng là con quái vật đó rồi, và dường như nó
đang chờ đợi ai đó lên tàu Tốc hành.

Philippa hỏi:
– Có thấy gì không anh?
John trả lời:
– Không. Không thấy gì cả.
Đóng vội cửa sổ, cậu ngồi xuống với một nụ cười giả tạo trên mặt, như

thể không có gì bất thường. Nhưng trong đầu, cậu bắt đầu cân nhắc việc sử
dụng cái ký gửi ước – điều ước khẩn cấp – mà ông Vodyannoy đã tặng cho
cậu ở tòa nhà Dakota của New York. John chỉ vừa mới nhớ ra cậu có nó, bây
giờ chỉ cần cậu nhớ ra cái từ trọng tâm bằng tiếng Đức mà ông Vodyannoy
đã gắn lên điều ước là được. Trên thực tế, cậu ngay lập tức nhớ ra cái từ đó
đúng như dự kiến của ông Vodyannoy. Vấn đề ở chỗ, dù cậu nhớ rõ – cậu có
thể thấy từ DONAUDAMPFSCHIFAHRTSGESELLSCH AFTKAPITAEN
rõ mồn một như thể nó được in ngay bên trong mi mắt cậu – cậu hoàn toàn
không có khái niệm cái từ đó phát âm như thế nào.

Cậu lẩm bẩm:
– Don Ow damp schiff…
Philippa trợn mắt nhìn anh:
– Não của anh lại bị bội thực nữa à, John. Anh lảm nhảm gì vậy? Chẳng

có nghĩa gì cả.

– Hả? Ờ…
Tiếng nói huyên thuyên của cô em gái dường như càng làm cậu rối trí hơn

khi cố phát âm từ của ông Frank Vodyannoy:

– Donut ampfi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.