hệ thống hang động khổng lồ ở Kentucky cùng cha mẹ. Nhưng nếu đem so
với những gì cậu đang thấy, nó chỉ như một cái hang thỏ. Ngay cả cái hang
động lớn nhất thế giới cũng không có khí hậu và ánh sáng của riêng nó.
Sau bảy thử thách vắt kiệt cả sức khoẻ và tinh thần, sự ngạc nhiên thú vị
mà John cảm thấy hiện giờ có vẻ đã giúp cậu khôi phục hoàn toàn năng
lượng. Có lẽ đó là vì bầu không khí trong lành, khoẻ khoắn với mùi và vị
khác hẳn so với bầu không khí đầy mùi xăng mà cậu đã quen hít thở trên
mặt đất.
Hít hít mép nước một lúc, Alan quay qua nhìn John như muốn hỏi, “Giờ
chúng ta làm gì đây?” Búng hai đồng 25 xu trên tay, John nói với nó:
– Eno có nhắc đến một con thuyền.
Theo như những gì viên quan tư tế tối cao đã viết, cậu cần đưa cho người
lái thuyền hai đồng xu, tuy ông không nói rõ là nên dùng đơn vị tiền tệ nào.
Chú Nimrod bảo chuyện đó có lẽ không quan trọng.
John nói tiếp:
– Có điều chẳng thấy bóng dáng con thuyền nào cả.
Nhưng ngay khi John đang nói, con Neil, vốn có đôi mắt tinh hơn Alan và
cậu chủ trẻ của nó, và nãy giờ mải mê nghiên cứu đường chân trời vô định –
vì cũng như việc không ai có thể nói chính xác mặt đất trên đầu họ nằm ở
đâu trên mặt đất dưới chân họ, không ai có thể nói chính xác đâu là nơi mặt
biển kết thúc và bầu trời dạ quang kia bắt đầu – bỗng sủa lớn khi nó trông
thấy một cái gì đó xuất hiện trên mặt nước xa xa.
Nhìn theo hướng ánh mắt của con chó, John hỏi:
– Gì thế Neil? Mày nhìn thấy gì à?
Sủa lớn một tiếng, Neil phóng vào trong làn nước vỗ bờ. Và gần như ngay
lập tức, nó kêu lên ăng ẳng và chạy ngược trở ra vì, như John khám phá sau
đó, nước biển khá nóng. Cậu nhận xét:
– Thể nào có mây ở đây. Đó là những đám mây hơi nước.
Rồi liếm ngón tay mà cậu vừa nhúng thử xuống nước, cậu kết luận: