khi cô ra đi.
Sau đó, khi cô trở về nhà và cuộc sống của cô ở New York,
anh sẽ phải cầu nguyện rằng sự cô đơn sẽ mang cô trở lại vòng tay anh.
Chúc may mắn, anh tự giễu mình.
Rafe đã trải qua biết bao giờ đơn độc trong nhà mình, tận
hưởng sự yên ả và thanh bì của cái cabin. Nhưng ngày Chủ nhật này là
ngày dài nhất trong đời anh, chỉ vì sự hiện diện của Sara. Cô cuộn tròn
trong ghế sô pha với một cuốn sách, đắp một cái chăn mỏng lên chân,
và đọc thầm lặng. Chẳng cố tình, nhưng cô là nguồn cơn của sự
phân tâm.
Cô đã tắm và mùi hương của cô là sự kết hợp giữa Sara và
dầu gội của anh, cho nên anh cảm nhận nó trong mỗi hơi thở. Mỗi lần
cô đổi tư thế, anh lại ngước nhìn qua tờ báo mà anh cố đọc. Cuối cùng
thì anh ngắm nghía ánh sáng qua cửa sổ nhảy nhót trên mái tóc vàng
của cô, đưa anh đến ý nghĩ lùa những ngón tay vào những lọn tóc ấy và
tất nhiên là mang cô vào giường.
Đến khi điện thoại reo và mẹ anh gọi để nhắc anh là mọi
người chờ họ ở bữa ăn tối Chủ nhật, anh thấy cái nghĩa vụ ấy là một
cứu cánh.
“Để con nói chuyện với Sara và trả lời mẹ.” Anh nói với mẹ
mình và dập máy trước khi mẹ có thể đưa ra mọi lí lẽ tại sao Sara
muốn ăn tối cùng với gia đình anh.