Chủ yếu vì có lẽ là mẹ anh đúng. Tình cảm của Sara đối với
gia đình anh đã vượt lên trên cung cách lịch sự thông thường. Cô thích
thú mỗi người trong họ, từ mẹ và bố anh, những người thật đáng
ngạc nhiên lại để cô tự do và không tạo áp lực cho cô về quan hệ với
con trai của họ, đến các chị em gái anh, những người anh thấy cô đã
trò chuyện cùng trong dịp lễ hội hôm trước. Anh đồ rằng thật dễ
dàng để người ngoài nhìn gia đình lớn của anh như một điều gì đó mới
mẻ để khám phá. Mặc dù anh cũng phải thú nhận là anh không cảm
thấy phiền vì họ nhiều như trước đây.
Sự cảm thông đến cùng với tuổi tác, anh nghĩ một cách hài
hước.
“Nói với em về chuyện gì vậy?” Sara hỏi, đặt cuốn sách của
cô lên đùi.
“Mẹ gọi để mời chúng mình đến ăn tối.”
Mắt cô sáng lên. “Ôi, em thích đi lắm. Anh nghĩ có an toàn
không?”
“Kẻ muốn đeo đuổi em chỉ muốn em không ra làm chứng
thôi. Anh không nghĩ có gì nguy hiểm nếu mình đến bữa tối gia đình
nơi mình biết tất cả mọi
Cô gật đầu. “Đồng ý. Thế em có thể mang gì đến?”
“Em là đủ. Mẹ chẳng mong em đến với cái gì trong tay
đâu.”