Sara cố cười, không lấy làm ngạc nhiên về giả định ấy. “Mẹ
em vẫn khỏe. Mẹ bỏ đi khi em mười bốn tuổi.”
Bên cô, Rafe cứng người. “Joanne, thận trọng một chút với
những câu hỏi riêng tư nhé.”
Sara biết ơn việc anh che chở những cảm xúc của cô, nhưng cô
không cần điều đó.
“Chị rất tiếc. Chị chỉ muốn cố gắng biết thêm về cô ấy thôi!”
Joanne hướng tới Sara một cái nhìn biết lỗi.
“Không sao. Em không sao. Chị đừng lo về chuyện đó.” Sara
nói, ngạc nhiên thấy mình thực sự nghĩ thế.
Mặc dầu cô thường không nói về chuyện riêng tư giữa chốn
đông người, cái tư duy cởi mở này là một sự thay đổi lành mạnh, và cô tự
thấy mình muốn trả lời các câu hỏi. “Mẹ em không muốn làm vợ cảnh sát.
Sự nguy hiểm và sợ hãi khi chuông điện thoại reo trong khi bố em đang
làm nhiệm vụ.” Sara nhún vai. “Nó không hợp với mẹ.”
Sự thực là, mẹ cô có lẽ cũng không có khả năng làm mẹ bởi
mẹ đã bỏ đi tới một đồng cỏ xanh hơn. Mẹ chuyển sang phía Tây, đến L.A
và không bao giờ ngoái lại phía sau. Hay gọi điện, để liên lạc. Nhưng Sara
còn có bố mình, và họ rất gắn bó. Đến giờ vẫn thế.
Joanne lắc đầu buồn bã. “Đáng tiếc cho bà ấy.”
Sara nhún vai. “Có thể chị có lý.”