DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 110

Bởi vì thế, máu trên vết thương của hắn mới khó cầm như vậy, sự đau

đớn mà hiện tại hắn phải chịu đựng, có thể nói là hơn gấp trăm ngàn lần
những vết thương trí mạng, điều này người thường khó có thể tưởng tượng.

Tuy rằng ta đã sớm biết hắn tuyệt đối không phải là người đơn giản,

nhưng mà hiện tại, ta cũng phải âm thầm khâm phục.

Thật ra lúc đầu ta vì hắn mà muốn điều chế thuốc tê trước, nhưng hắn lại

thản nhiên mở miệng nói: “Không cần, đau đớn này không là gì cả, ta
không có thời gian để lãng phí.”

Ta còn đang do dự, khóe môi của hắn lại hiện ra nụ cười hài hước, khẽ

nói, “Vương phi đang là đau lòng vì ta sao?”

Biết rõ là nói gì cũng vô ích, vì thế ta bắt đầu ra tay, tuy rằng đã cố gắng

thật nhẹ tay, nhưng lại không có cách nào khép lại vết thương mà không
làm hắn đau đớn.

Có nhiều lần, ta nhịn không được mà ngừng tay lại, đưa mắt nhìn hắn.

Đôi mắt thâm trầm của hắn luôn mở to, trong trẻo lạnh lùng mà sắc bén,
vành môi tuyệt mỹ vẫn mang theo nụ cười tựa gió nhẹ mây trôi, chỉ có sắc
mặt tái nhợt không chút máu cùng với những giọt mồ hôi đua nhau rớt
xuống, mới cho thấy hắn đang chịu đựng thống khổ.

Không biết đã qua bao lâu, ngoài điện truyền đến một âm thanh nho nhỏ,

lọt vào trong vành tai của Tần An.

Sắc mặt Tần An không hề biến đổi, bước đến hành lễ, nói: “Điện hạ, Tần

An cáo lui trước, sẽ không có người nào có thể bước vào Khuynh Thiên
Cư.”

“Ngươi không thể ngăn được hắn.” Nam Thừa Diệu thờ ơ cười một cái,

đáy mắt lạnh lùng: “Hiện tại, chúng ta không đáng phải đối đầu chính diện
với hắn, ngươi hãy cố gắng kéo dài thời gian là được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.