DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 385

Giữa đôi mày của Liễm rõ ràng là sự si mê, còn trên nét mặt của Li

Mạch, lại ẩn hiện sự u oán cùng lo lắng.

Gió lớn đột nhiên nổi lên, rồi dừng lại, ta đưa mắt nhìn tới, Nam Thừa

Diệu và Tô Tu Miễn đã đứng tách xa nhau, Li Mạch sớm đã nhịn không
được mà chạy vọt tới, ta và Liễm cũng nhanh chân bước đến.

Đi đến gần, chỉ thấy bạch y và thanh sam vẫn bình yên như lúc đầu, ngay

đến hơi thở cũng xem như vững vàng, trong lòng thoáng ổn định, về phần
ai thắng ai thua, ta không thể biết, mà cũng không quan tâm, chỉ cần bọn họ
không có chuyện gì là đã đủ.

Ánh mắt Li Mạch mang đầy quan tâm, nhưng chỉ lẳng lặng đứng yên ở

phía sau Tô Tu Miễn, không nói câu nào, cũng không tiến lên một bước,
chỉ là chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn như vậy.

Ta hơi dừng lại một chút, sau đó âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng điều

chỉnh một chút nỗi lòng đang phức tạp không yên của mình, hạ xuống đôi
mi, từng bước một, chậm rãi đi đến bên người của Nam Thừa Diệu.

Ta nhìn thấy bên vành môi của hắn vẫn là ý cười thờ ơ, thâm sâu mà

không ai có thể nhìn thấu, còn với Tô Tu Miễn, giữa đôi mày thanh khiết
đó luôn là nét mặt vô cùng lạnh nhạt như thường.

Nam Thừa Diệu mỉm cười lên tiếng: “Tô huynh dốc lòng vì võ nghệ, tại

hạ là người trong thế tục sao có thể so sánh, nếu như vẫn tiếp tục e rằng chỉ
như một áng mây, “Chuyển Phách” hiển nhiên sẽ không ngăn được sức gió
của “Trầm Thuỷ Long Tước”

Vẻ mặt của Tô Tu Miễn vẫn lạnh nhạt như trước, giọng nói cũng không

có chút sợ hãi: “Tam điện hạ có thể tiếp được ba mươi chiêu của Tô mỗ đã
đủ rồi, vậy thì nên từ biệt thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.