DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 448

hoàng thất, đúng là có lòng trung thành đáng khen, trẫm có phải nên cảm tạ
hắn.”

Trong lòng vừa mới thả lỏng, đột nhiên nặng trĩu, mà đôi mắt của Nam

Thừa Diệu cũng tối sầm lại, đang định mở miệng, hoàng thượng đã mỉm
cười lờ đi, một lần nữa bước lên thềm ngọc, xua tay ý bảo chúng ta đứng
lên: “Tất cả đứng lên đi, quỳ làm gì, chỉ vì một bức văn tự nho nhỏ mà căng
thẳng như vậy, nếu truyền ra ngoài còn không trở thành chuyện cười cho bá
quan văn võ hay sao.”

Hoàng thượng mỉm cười sâu xa, khẽ gật đầu, sau đó tầm mắt dời đi, liền

có thái giám khom người bước đến thu dọn quyển trục bị hoàng thượng
ném trên mặt đất, sau đó im lặng lui ra ngoài.

Ta hạ xuống đôi mi, hiểu rõ hoàng thượng muốn đem việc này cho qua,

mà bức văn tự kia hơn phân nửa là không tiếp tục được lưu giữ.

Nhưng mà, dù huỷ đi bức văn tự kia, nhưng vẫn không huỷ được sự nghi

kỵ trong lòng.

Hiện giờ, nét mặt của hoàng thượng càng thờ ơ tránh né, càng thể hiện rõ

sự nghi kỵ của ông ta đối với thái tử.

Đang nghĩ ngợi liền nghe thấy giọng nói hoàng thượng lần nữa vang lên:

“Ầm ĩ lâu như vậy, trẫm cũng đã mệt mỏi, buổi tối còn có Lễ Chúc Mừng,
trước tiên các ngươi cứ đến ngự hoa viên đi dạo, nếu mệt thì đến Lưỡng
Nghi điện nghỉ ngơi, không cần phải xuất cung phiền phức, cũng không cần
ở bên trẫm.”

Nam Thừa Diệu đáp một tiếng “Vâng”, Khánh phi nương nương lập tức

mỉm cười tiến đến dìu hoàng thượng: “Bệ hạ, thần thiếp đưa người về
Khánh Dương cung nghỉ ngơi một chút, người thấy thế nào? Thần thiếp đã
căn dặn Bảo Yến hầm tổ yến từ sáng sớm, người nên uống một chút để
thông giọng, được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.