Những lúc gần gũi với hắn, ta đã nhìn thấy trên ngực trái của hắn, gần
ngay trái tim, có một vết thương. Kỳ thật, trên người hắn không hề thiếu
các vết thương lớn nhỏ, ta vẫn cho rằng đó là do một thời gian dài tung
hoành trên giang hồ cùng với cuộc sống trong quân doanh.
Hắn cũng không chờ ta trả lời, giọng nói thản nhiên mang theo ý cười
vang lên lần nữa: “Năm ta năm tuổi, phụ thân nhận chiếu chỉ vào cung, ông
vừa rời nhà, liền có một đám thích khách khác thường phá vỡ vòng vây
canh phòng nghiêm ngặt ở phủ tướng quân, lại vừa vặn chọn đúng gian
phòng mà ta đang ở, nếu như vị nhũ mẫu chăm sóc ta từ nhỏ không lấy thân
mình bảo vệ cho ta, trên đời này đã không còn Nam Thừa Diệu.”
Hắn vẫn nắm tay ta như trước, phủ lên trái tim nơi ngực trái của hắn, tiếp
tục nói: “Một kiếm kia xuyên qua cơ thể nhũ mẫu, đâm vào nơi này, chỉ cần
chệch đi một chút, chính là tim. Đó cũng không phải lần đầu tiên ta bị ám
sát, và cũng không phải là lần cuối cùng.”
Ta khiếp sợ đến không nói nên lời, ở trong tưởng tượng của ta, hắn là nhi
tử được Thánh thượng thương yêu nhất, dù rằng từ nhỏ không phải được
sinh trong cung đình, nhưng cũng phải giống như Liễm, cẩm y ngọc thực
vô ưu vô lo, ta chưa bao giờ nghĩ hắn lại trải qua những chuyện như vậy.
Mà giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt, mang theo một chút ý cười, giống
như chỉ đang thuật lại câu chuyện của người khác, chẳng hề liên quan gì
đến hắn: “Sau này, mẫu thân vì muốn ta có thể sống sót, không biết đã dùng
cách gì thuyết phục phụ thân, nhẫn tâm đưa vào vào Thiên Sơn bái sư, từ
biệt hơn mười năm, số lần gặp lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay,
một mình người ở lại phủ tướng quân, gánh vác hết mọi chuyện.”
“Tại sao Hoàng thượng lại để hai người chịu đựng những việc này?”
Nhịn không được, ta liền lên tiếng hỏi.