DO KÝ KINH HỒNG CHIẾU ẢNH - Trang 732

chính ta rơi vào cảnh ngộ như vậy mới thực sự hiểu được cảm giác này thế
nào.”

Ta nhớ lại lúc vừa bước vào đây, trong tiểu viện của nàng không hề có

một hạ nhân nào, mặc dù là do Nam Thừa Diệu cố ý an bài, nhưng ta nhìn
quanh một lượt căn phòng nàng đang ở, đúng là ngay đến trà bánh đơn giản
cũng không có: “Ta tự mình lựa chọn đi cùng Nam Thừa Miện đến U Châu,
ít nhất hắn rất quan tâm đến đứa bé, mà bất luận là chuyện Mộ Dung gia bị
hủy hay chuyện danh phận Thái tử phi bị phế, ta biết hắn có phần áy náy
với ta, cho nên sau này đối đãi với ta cũng không tệ, cho dù hoàn cảnh có
khổ sở một chút, nhưng còn hơn cố chấp ở lại nơi này, ít nhất, đứa nhỏ
được an toàn.”

“Diễm nhi…” Ta gọi tên của nàng, nhưng lại không biết làm thế nào nói

tiếp.

Nàng bất chợt đưa mắt nhìn ta: “Tỷ tỷ, ta luôn thiếu tỷ một câu xin lỗi.”

Ta nhìn nàng khó hiểu, nàng khẽ cười, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Mạc

Bắc.”

Sắc mặt của ta hơi biến đổi, nàng nhìn thấy nhưng vẫn cười nói: “Tỷ tỷ

đừng hiểu lầm, tuy rằng ta biết rất rõ, trong gia đình quan lại ngay đến thân
tình cũng có thể lợi dụng, nhưng ta vốn khinh thường những việc như vậy,
sau này có một lần trong lúc vô tình, ta mới biết được thì ra Nam Thừa
Miện lợi dụng ta để giăng cái bẫy đó, thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn,
thật may là tỷ bình yên vô sự, thậm chí hóa họa thành phúc, ta còn nhớ rõ
khi ta đi chúc mừng Nam Thừa Diệu, hắn tức giận đến nỗi mặt mày trắng
bệch, thiếu chút nữa là muốn bóp chết ta.”

Ta khiếp sợ đến không nói nên lời, không chỉ vì lời nói vừa rồi của nàng,

mà còn vì tiếng cười hờ hững của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.