giáo giải thích, họ ngăn cản chuyện đó trong phạm vi của mình. Chỉ
là khỉ con trong rừng.
Bonpland cự tuyệt không chịu nếm món ấy. Humboldt ngập
ngừng cầm một bàn tay và cắn vào. Vị không dở, nhưng anh thấy
trong người không ổn. Liệu người ta có mếch lòng nếu anh không ăn
hết ?
Nhà truyền giáo lắc đầu, mồm đầy thức ăn. Chẳng ai quan tâm
chuyện đó !
Trong đêm, tiếng muông thú ồn ào giữ họ tỉnh ngủ. Những
con khỉ bị giam đập ầm ầm vào chấn song và không chịu câm mồm.
Humboldt viết đoạn đầu những quan sát về tiếng động ban đêm
trong rừng và cuộc sống của thú vật mà người ta phải coi là cuộc
tranh đấu tiếp diễn, nghĩa là đối nghịch với thiên đường.
Bonpland nói, anh đoán là nhà truyền giáo nói dối.
Humboldt ngẩng lên.
Ông ta sống ở đây lâu rồi, Bonpland nói. Rừng nguyên sinh có
sức mạnh ghê gớm. Chắc là ông áy náy, vì vậy mới thề thốt. Dân ở
đây ăn thịt người, cha Zea đã kể thế, và ai cũng biết. Một người
truyền giáo cô độc thì làm được trò trống gì ?
Vớ vẩn, Humboldt nói.
Đúng đấy, Julio nói.
Humboldt lặng yên một lát. Anh xin thứ lỗi. Mọi người đã mệt
mỏi rồi. Anh rất thông cảm. Nhưng nếu ai đó một lần nữa đổ liệt
cho con đỡ đầu của Công tước xứ BraunschWeig ăn thịt người thì
anh sẽ phải dùng vũ khí.
Bonpland cười.
Anh nói chuyện nghiêm túc, Humboldt nói.