ĐO THẾ GIỚI - Trang 119

Không hẳn, Bonpland nói.

Nhất định.

Tất cả im lặng bối rối. Bonpland lấy hơi, nhưng rồi không nói

gì. Lần lượt từng người quay sang đống lửa và làm ra vẻ muốn ngủ.

Từ lúc đó trở đi, Bonpland sốt cao hơn. Buổi đêm, anh liên tục

đứng dậy và sau vài bước chân lại sụm xuống, miệng cười khúc
khích. Một lần Humboldt có cảm tưởng ai đó cúi xuống mình. Anh
lờ mờ nhận ra khuôn mặt Bonpland, răng nhe ra, con dao quắm
trong tay. Ý nghĩ thoáng qua thật nhanh. Ở đây hay mơ những
chuyện kỳ quái, chuyện đó anh biết quá rõ. Anh cần Bonpland. Anh
phải tin tưởng vào Bonpland. Anh nhắm mắt và bắt mình nằm im
cho đến khi nghe tiếng chân bước. Lim dim mở mắt lần sau, anh
thấy Bonpland nhắm mắt nằm cạnh mình.

Ban ngày giờ khắc xáo lộn; mặt trời treo thấp và đỏ rực trên

mặt sông, nhìn vào phát nhức mắt, muỗi tấn công từ mọi phía, ngay
cả bọn chèo thuyền cũng kiệt sức chẳng thèm cất tiếng. Một hồi lâu,
có một đĩa kim loại bay theo họ, bay trước họ rồi lại lui về phía sau,
lướt ngang trời không gây tiếng động, biến mất, hiện ra lần nữa, lại
gần mấy phút liền đến nỗi Humboldt còn nhìn thấy qua kính viễn
vọng hình phản chiếu cong cong của con sông trên bề mặt chói
chang của nó. Rồi nó vụt bay đi và không bao giờ trở lại nữa.

Họ đến điểm cuối của con kênh trong thời tiết sáng sủa. Phía

Bắc nhô cao núi non trắng màu hoa cương, phía bên kia đồng cỏ trải
mênh mông. Humboldt bám chặt mặt trời qua kính lục phân, đo góc
giữa quỹ đạo sao Mộc và đường di chuyển của mặt trăng đang diễu
qua.

Bây giờ con kênh mới đúng là có thật, anh nói.

Xuôi theo dòng sẽ đi nhanh hon, Mario nói. Họ không phải

ngại những xoáy nước và có thể đi vào giữa dòng, nhờ vậy tránh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.