ĐO THẾ GIỚI - Trang 136

trẻo anh nhìn thấy những mặt trăng bé xíu của sao Mộc rõ hơn bao
giờ hết.

Ít lâu sau anh tặng giáo sư Pfaff chiếc kính viễn vọng, và họ

chuyển nhà đến Go ingen. Ở đây cũng đầy rẫy lộn xộn. Lính Pháp
làm ầm ĩ suốt đêm, và ở nơi đài quan sát sẽ mọc lên người ta thậm
chí còn chưa đào móng, chỉ có vài con cừu đang gặm cỏ. Anh phải
quan sát các vì sao từ phòng tháp cũ của giáo sư Lichtenberg nằm
trên tường thành. Và tệ nhất là: người ta buộc anh phải họp nhóm
chuyên môn. Các chàng trai trẻ đến phòng khách của anh, đung đưa
trên ghế của anh và bôi bẩn đệm sofa trong khi anh vắt hết sức lực
để làm cho họ hiểu một tí chút gì đó.

Trong tất cả những người anh đã từng gặp trong đời thì các

sinh viên của anh là lũ ngu nhất. Anh nói chậm đến nỗi chưa xong
câu thì anh đã quên béng từ đầu tiên. Chẳng ích gì. Anh bỏ qua các
đoạn khó khăn và chỉ giữ những luận, cứ nhập đề. Họ cũng không
hiểu. Anh phát khóc lên được. Anh tự hỏi, phải chăng những kẻ đần
độn có một ngôn ngữ dị biệt mà người ta có thể học như học ngoại
ngữ. Anh vung tay múa chân, chỉ vào miệng và uốn lưỡi phát âm
thật rõ các âm tiết như nói chuyện với người câm điếc. Nhưng bài
thi chỉ có một chàng trai với cặp mắt sáng màu làm được. Anh ta tên
là Moebius, và có lẽ đó là người duy nhất không bị thiểu năng trí
tuệ. Khi trong kỳ thi thứ hai lại chỉ có mình anh ta đỗ thì ông trưởng
khoa trong cuộc họp khoa gọi Gauss ra nói chuyện riêng và xin anh
chớ khắt khe quá mức. Khi Gauss ấm ức trào nước mắt về đến nhà
thì thấy ở đó toàn những khách lạ không mời: một thầy thuốc, một
mụ đỡ đẻ và hai ông bà nhạc.

Anh đã bỏ lỡ tất cả, bà mẹ vợ nói, chắc là đầu óc lại chỉ toàn

trăng với sao !

Đến một ống kính viễn vọng tử tế còn chưa có, anh hậm hực

nói. Có chuyện gì xảy ra vậy ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.